Chương 8 - Khi Người Phụ Nữ Chịu Đựng Phản Bội

Người từng mắc bệnh sạch sẽ như anh ta, bây giờ áo vest đầy vết bẩn, nhăn nheo như mặc suốt cả tuần không thay.

Anh ta ngồi chồm hỗm trước cửa, nghe tiếng liền ngẩng lên:

“Bảo bối, hai mẹ con về rồi à?”

Con trai tôi đứng yên ở thang máy, không định bước ra.

Tôi cũng chẳng muốn tới gần.

Tôi lạnh lùng nói:

“Anh Hứa, anh đến làm gì?”

“Ba mẹ anh nhớ em, muốn gặp em. Em qua xem họ chút được không?” – anh ta đứng phắt dậy, định nắm lấy tay tôi.

Tôi tránh ngay.

Thật quá buồn cười. Đã sắp ly hôn đến nơi mà còn muốn tôi đi chăm sóc bố mẹ anh ta?

Chẳng lẽ trước đây tôi ngoan quá hóa ngu?

“Anh Hứa, đó là ba mẹ anh, tôi không nhớ họ. Nếu không có gì nữa, làm ơn rời khỏi đây.” Tôi vô cảm nói.

Anh ta quay sang nhìn con:

“Ông nội bệnh rồi, con nói với mẹ đi. Trước giờ mẹ vẫn lo cho ông bà, ba bận lắm không có thời gian…”

“Còn cô giúp việc mới của ba thì sao? Con nghe nói từ sau khi quen ba, cô ta nghỉ luôn việc dọn vệ sinh. Cô ta không có việc gì làm, sao không chăm? Mẹ còn phải lo cho con, còn phải quay video, bận lắm.”

Con trai tôi chịu hết nổi, chen vào:

“Đó là ông nội con, nhưng ba mới là con trai ông. Trước giờ toàn mẹ con lo. Bây giờ người khác lo không tốt, thì ba tự mà lo!”

“Ba đúng là già thật rồi.” – nó nói, thất vọng ra mặt.

Tôi thở dài, nhìn thẳng vào mắt Hứa Vị:

“Này, đừng có đạo đức giả với con tôi. Nó là cháu, không phải người phải gánh trách nhiệm. Bao năm nay, chỉ cần không phải đi học là nó đi chăm ông bà, nó không nợ gì nhà anh. Người nên chăm sóc họ là anh – con trai ruột. Không làm được thì thuê hộ lý, hoặc nhờ ‘vợ mới’ của anh. Đừng có mặt dày tìm tôi.”

“Hay là… cô không muốn ly hôn? Cho nên mới cố tình gây chuyện? Tôi đã bảo sẽ trả tiền cho cô rồi, có phải kêu chăm không công đâu.”

Tôi tức đến phát nghẹn.

“Nếu không muốn tôi tới công ty anh gây chuyện, thì tốt nhất biến khỏi đây ngay lập tức.” Tôi đập mạnh tay vào cửa thang máy, gằn giọng:

“Tôi nói là tôi làm. Tôi sẽ khiến anh không còn mặt mũi nào ở công ty!”

Anh ta do dự chưa kịp nói gì, tôi tiếp tục:

“Một tổng giám đốc tập đoàn, đi ngoại tình với một cô lao công đen nhẻm, xấu xí, lùn, vô học, vô duyên… anh nghĩ người khác nghe được sẽ nhìn anh thế nào?”

Sắc mặt anh ta biến đổi liên tục, đúng lúc đó một giọng the thé vang lên từ hành lang:

“Vệ Ngữ, con tiện nhân! Cô học cao thì ghê gớm lắm à? Làm lao công thì sao? Tôi cũng là người làm việc chân chính đấy! Còn cô đẹp mà giữ không nổi chồng!”

Tôi không kỳ thị học vấn hay nghề nghiệp.

Nhưng kiểu vô học và trơ tráo như cô ta thì là chuyện khác.

“Cô ngủ với chồng người ta còn mặt dày nói mình ‘sạch sẽ’? Đa phần người làm vệ sinh là người chăm chỉ đáng tôn trọng – chỉ tiếc cô không thuộc nhóm đó.”

“Cho cô cơ hội kiếm tiền còn không biết điều! Nếu không phải ông bà già chỉ quen cô chăm sóc, ai thèm đến tìm cô? Thuê hộ lý cũng chẳng tốn mấy!”

Thái độ hống hách của cô ta khiến tôi không nhịn được bật cười.

Không hiểu cô ta lấy đâu ra cảm giác ưu việt như vậy?

“Ba ơi, đây là ‘vợ mới’ của ba hả?” – con tôi lên tiếng, “Cô ta gọi ông bà là ‘ông già bà già’, vậy ba là ‘thằng già’? Còn con là gì? Thằng nhóc hả?”

Mặt Hứa Vị tối sầm, miễn cưỡng giải thích:

“Phương Phương chỉ là tính thẳng, hồi nhỏ không được giáo dục đàng hoàng, hoàn cảnh không tốt… Cô ấy không câu nệ tiểu tiết…”

Tôi nhịn buồn nôn, dứt khoát đẩy anh ta ra khỏi cửa, dùng vân tay mở khóa, dắt con vào nhà.

Con trai tôi bước vào trước, còn không thèm nhìn hai người ngoài cửa.

“Mẹ ơi, con nghi ba mắc Alzheimer thật rồi. Chứ trước đây ba con đâu có nói ra những lời mất não như thế này.”

Tôi nghĩ không hẳn là Alzheimer.

Chỉ là anh ta đang ở vị trí cao, bị bó buộc bởi giáo dục quá lâu, từ nhỏ đã bị cha mẹ – hai giáo sư – ràng buộc bởi đủ kiểu “đạo đức lễ nghĩa”, giờ đến tuổi mới bỗng muốn bứt phá, sống không gánh nặng.

Tôi có thể hiểu, nhưng tôi không đồng cảm.

Một người đàn ông biến chất đến mức này… tôi không còn gì để tiếc nuối nữa.

Tiếng ồn bên ngoài dần biến mất.

Gia sư cũng vừa tới.

Tôi trở lại phòng, ôm lấy cuốn sách, để mình đắm chìm trong một thế giới hoàn toàn khác.

08

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày đi nhận giấy ly hôn.

Tôi không cho con trai đi theo. Để nó yên tâm, tôi chuẩn bị sẵn bình xịt cay và dùi cui điện – một chọi hai hoàn toàn không thành vấn đề.

Lưu Huệ Phương vẫn kiêu ngạo như cũ, mặc hẳn váy cưới lẽo đẽo theo sau Hứa Vị, anh ta hôm nay cũng diện vest chỉnh tề.

Chính lúc này tôi mới nhận ra – chồng cũ tôi đã thật sự già rồi, dù sao cũng hơn 50 tuổi.

Nhìn người đàn ông trước mặt – một ông chú đáng ghét – tôi nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn.

Còn chuyện sau đó họ có hạnh phúc nhận giấy kết hôn hay không, tôi không quan tâm nữa.

Tôi đã hoàn toàn vượt qua đau khổ năm xưa, giờ chỉ thấy… may mắn vì đã đá được một ông già.

Dù sao tôi mới 37, vẫn còn rất trẻ.

09

Hứa Vị và Lưu Huệ Phương tổ chức đám cưới rình rang.

Lưu Huệ Phương còn đích thân mang thiệp cưới đến tận nhà tôi, dáng vẻ đắc ý như một con gà trống thắng trận:

“Cô ly hôn rồi, sau này tài sản đứng tên Anh Vị sẽ không có một xu nào thuộc về cô, tất cả là của tôi!”

Tôi nhàn nhạt quăng tấm thiệp xuống đất, dẫm lên tấm hình cưới đã chỉnh qua cả chục lớp filter của hai người.

“Con tiện nhân kia! Mày dám dẫm lên ảnh cưới của bọn tao?!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)