Chương 6 - Khi Người Đàn Ông Mua Giày Cho Tiểu Tam

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ba không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào nữa!

Công ty này là tiền của ba bỏ ra lập nên, không thể để hủy trong tay con!

Nếu con còn coi ba là ba, làm theo lời ba!”

Tôi nhìn ánh mắt kiên quyết của ông, lại nhìn thấy trên môi Cố Kỳ Minh thoáng hiện một nụ cười đắc ý khó nhận ra.

Trái tim tôi đau như bị dao cứa.

Thì ra trong lòng ba, công ty quan trọng hơn tổn thương của tôi.

Thì ra ông thà tin lời hoa mỹ của Cố Kỳ Minh, cũng không chịu nghe tôi nói một câu.

“Được thôi.” — Tôi hít sâu, cố ép giọng mình bình tĩnh: “Nếu ba đã tin tưởng anh ta như vậy, thì con không còn gì để nói.

Nhưng con phải nói rõ: con đóng băng vốn, không phải để tức giận, mà là để bảo vệ công ty.

Những việc Cố Kỳ Minh làm bên ngoài… sớm muộn cũng sẽ hủy hoại tất cả.”

Nói xong, tôi không nhìn họ thêm lần nào nữa, xoay người rời khỏi nhà.

Chương 9

Xe chạy bon bon trên đường, nước mắt tôi cuối cùng cũng không kìm nổi mà rơi xuống.

Tôi luôn nghĩ ba là người hiểu tôi nhất, là người thương tôi nhất…

Không ngờ đến lúc này, ông lại không tin tôi.

Cảm giác ấy… đau đớn hơn cả sự phản bội của Cố Kỳ Minh.

Nhưng… tôi không thể bỏ cuộc.

Vì bản thân, vì các con, vì sản nghiệp của nhà họ Triệu… tôi phải tiếp tục chiến đấu.

Ba bây giờ không hiểu tôi, không sao… sẽ có một ngày ông tự mình thấy rõ sự thật.

Tôi lau khô nước mắt, lấy điện thoại ra, bấm số luật sư Trương:

“Luật sư Trương, giúp tôi chuẩn bị tài liệu.

Tôi muốn khởi kiện ly hôn, đồng thời kiểm tra toàn bộ sổ sách công ty.

Tiền công ty mà Cố Kỳ Minh đã tham ô, tôi muốn lấy lại hết.”

Cúp máy, tôi nhìn ánh đèn nhấp nháy trên mặt sông, trong lòng thầm thề:

“Cố Kỳ Minh, những gì anh nợ tôi, nợ nhà họ Triệu… tôi sẽ bắt anh trả gấp đôi.”

Về đến nhà, tôi tự nhốt mình trong phòng làm việc, bắt đầu thu thập chứng cứ tham ô của Cố Kỳ Minh.

Tất cả hóa đơn mua sắm, bảng kê khách sạn, sao kê chuyển khoản… tôi đều in ra, sắp xếp gọn gàng thành một tập hồ sơ dày.

Chỉ cần đặt chúng trước mặt ba, ông nhất định sẽ hiểu sự thật.

Sáng hôm sau, tôi mang tập hồ sơ đến nhà ba.

Nhưng không ngờ, Cố Kỳ Minh đã đi trước một bước.

Anh ta đang ngồi trong phòng khách, và đã nói xấu tôi không ít.

“Ba, ba thấy chưa?” — Giọng anh ta vang lên — “Con đã nói mà, Minh Nguyệt một mực muốn hủy công ty!

Cô ấy còn định khởi kiện ly hôn, muốn kiểm tra toàn bộ sổ sách… chẳng phải rõ ràng là muốn làm mọi chuyện ầm ĩ sao?”

“Cô ấy… thật sự định làm vậy?” — Giọng ba đầy thất vọng.

“Đúng vậy.” — Cố Kỳ Minh thở dài, cố làm bộ đáng thương — “Ba, con biết con sai rồi… con sẵn sàng xin lỗi Minh Nguyệt, muốn bù đắp cho cô ấy… nhưng cô ấy không chịu tha thứ.

Ba nói xem, con… phải làm sao đây?”

Tôi đẩy cửa bước vào, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Anh khỏi giả vờ nữa. Bộ mặt thật của anh… tôi đã nhìn rõ ràng rồi.”

Tôi đặt tập hồ sơ lên bàn trà, giọng lạnh lùng:

“Ba, tự xem đi. Đây là những ‘việc tốt’ mà Cố Kỳ Minh đã làm bên ngoài.

Anh ta dùng tiền công ty để nuôi nhân tình, tham ô công quỹ.

Tất cả đều có bằng chứng rõ ràng.”

Ba tôi mở tập hồ sơ, xem từng trang một, sắc mặt ông ngày càng khó coi.

Mặt Cố Kỳ Minh lập tức tái nhợt, mím môi muốn nói gì đó, nhưng không thốt nổi một chữ.

“Ba, bây giờ… ba tin con chưa?” Nước mắt tôi lại trào ra — “Con không phải muốn hủy công ty… mà là muốn bảo vệ nó.

Người như Cố Kỳ Minh… không xứng quản lý công ty.”

Ba tôi đặt tập hồ sơ xuống, nhìn thẳng vào Cố Kỳ Minh, ánh mắt đầy phẫn nộ và thất vọng:

“Cố Kỳ Minh! Ba thật sự quá thất vọng về con!

Ba gả con gái cho con, giao công ty cho con… là hy vọng con đối xử tốt với nó, chăm lo làm ăn.

Không ngờ… con lại bội nghĩa, phản bội như thế!”

“Ba… con sai rồi!” — Cố Kỳ Minh quỳ phịch xuống đất — “Con biết con sai rồi… ba cho con một cơ hội nữa… con sẽ sửa…”

“Muộn rồi!” — Ba lạnh lùng cắt ngang — “Cút đi!

Ba không muốn thấy con nữa!”

Cố Kỳ Minh còn định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt quyết tuyệt của ba, chỉ biết cúi đầu, lảo đảo đứng dậy, chật vật bỏ đi.

Sau khi Cố Kỳ Minh rời đi, ba bước đến bên tôi, nhẹ nhàng vỗ vai:

“Minh Nguyệt, xin lỗi con… ba đã trách lầm con rồi. Là ba hồ đồ, không nhìn thấu bộ mặt thật của Cố Kỳ Minh.”

Nghe ông nói vậy, nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống.

Nhưng trong lòng tôi hiểu… cơn bão thật sự có lẽ vẫn còn đang ở phía trước.

Chương 10

Quả nhiên, ngay chiều hôm đó, vừa bước xuống xe trước cửa công ty, tôi đã bị một đám phóng viên vây kín.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)