Chương 5 - Khi Người Con Gái Đi Qua Bóng Đêm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi ngẩn ra một chút, rồi mới phản ứng kịp – chắc anh đã nghe chuyện nhà tôi.

Giới chúng tôi nhỏ lắm, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng chẳng giấu được.

【Không cần đâu, tôi xử lý xong rồi.】

【Vậy thì tốt. Mai nhóm dự án họp đấy, đừng quên.】

【Ok.】

Hôm sau, tôi đến buổi họp nhóm đúng giờ như thường lệ.

Vừa mở cửa phòng hoạt động, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt quay sang nhìn tôi, ánh mắt ai nấy đều phức tạp.

Chỉ có Thẩm Thanh Hà là bình thản như không, gật đầu với tôi, chỉ vào chỗ trống bên cạnh:

“Ngồi đi.”

Buổi họp diễn ra rất thuận lợi. Khi đến phần thảo luận về việc trực quan hóa dữ liệu, nhóm bắt đầu có nhiều ý kiến trái chiều.

Tôi dựa vào mô hình dữ liệu hiện có, đề xuất một phương án trình bày mới, có thể trực quan hóa quá trình mất mát di sản văn hóa một cách rõ ràng và cụ thể hơn.

Đề xuất của tôi có logic chặt chẽ, dữ liệu hỗ trợ đầy đủ. Chẳng mấy chốc đã thuyết phục được toàn bộ nhóm.

Ngay cả vị giáo sư hướng dẫn nổi tiếng khó tính cũng không tiếc lời khen tôi.

Sau buổi họp, Thẩm Thanh Hà gọi tôi lại.

“Tôi nghe chuyện nhà cậu rồi. Cậu xử lý rất tốt.”

Lời khen chẳng đầu chẳng đuôi ấy khiến tôi hơi ngạc nhiên.

“Cảm ơn.”

“Cuối tuần có một buổi đấu giá từ thiện do nhà tôi tài trợ, Tôi đang thiếu một người bạn gái đi cùng. Cậu có rảnh không?”

Anh đột ngột mời tôi.

Tôi hơi chần chừ.

“Đừng hiểu lầm,” Anh lập tức nói thêm, “Chỉ là một buổi giao lưu xã hội đơn thuần.

Sẽ có nhiều chuyên gia và học giả trong ngành tham dự, rất có ích cho dự án của chúng ta.

Hơn nữa, Tiêu Nhiên và bố mẹ anh ta cũng sẽ đến.”

Tôi lập tức hiểu ra — anh muốn giúp tôi, giúp tôi “lật ngược thế cờ”.

“Được.”

6.

Tối hôm đó, khi tôi khoác tay Thẩm Thanh Hà bước vào hội trường dạ tiệc, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đen được cắt may tinh tế, khiến vóc dáng càng thêm cao ráo nổi bật, khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi chọn một chiếc váy dài màu champagne đơn giản, trang điểm nhẹ và búi tóc cao.

So với hình ảnh cô bé Giao An mặc đồng phục, mặt mộc ngày nào, tôi gần như trở thành một người khác.

Vừa bước vào, chúng tôi liền nhìn thấy gia đình Tiêu Nhiên đang được đám đông vây quanh.

Ánh mắt Tiêu Nhiên lập tức dừng lại nơi tay tôi đang khoác lấy cánh tay Thẩm Thanh Hà.

Sắc mặt anh ta trầm xuống ngay lập tức, trong mắt đầy ghen tuông và giận dữ không hề che giấu.

Bố mẹ anh ta — ông bà Tiêu — trông cũng chẳng vui vẻ gì.

Dù sao thì trước đây không lâu, tôi vẫn còn là “con dâu tương lai” ngầm được công nhận của họ.

Không ngờ Lưu Y Nặc cũng có mặt.

Tối nay cô ta ăn diện kỹ lưỡng, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đứng sát bên Tiêu Nhiên như cái móc khóa tuyên bố chủ quyền.

Thấy tôi và Thẩm Thanh Hà, cô ta sững người vài giây, rồi lập tức nở một nụ cười đầy khiêu khích.

Chắc trong đầu cô ta nghĩ tôi bị Tiêu Nhiên bỏ rơi nên vội tìm một người đàn ông “thế thân” để lấy le.

Thẩm Thanh Hà đưa tôi đi thẳng đến chào người chủ trì buổi tiệc — một bậc tiền bối uy tín trong giới doanh nhân.

“Chú Vương, lâu rồi không gặp.”

“Ồ, là Thanh Hà đấy à! Càng lớn càng đẹp trai ha! Còn cô gái này là…?”

Ánh mắt chú Vương dừng lại trên người tôi.

“Bạn cháu, Giao An.”

Thẩm Thanh Hà giới thiệu ngắn gọn mà dứt khoát.

“Cô Giao, hân hạnh, hân hạnh.”

Sau vài câu xã giao, ánh nhìn của những người xung quanh đã khác hẳn.

Được Thẩm Thanh Hà giới thiệu chính thức là “bạn” — điều đó đủ để khiến họ phải nhìn tôi bằng con mắt hoàn toàn khác.

Sắc mặt Tiêu Nhiên càng lúc càng khó coi.

Anh ta cầm ly rượu bước tới, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Thanh Hà, trùng hợp thật đấy.”

Nhưng ánh mắt thì lại dán chặt vào tôi.

“Giao An, sao em lại đi cùng cậu ấy?”

Thẩm Thanh Hà liếc anh ta một cái, giọng lạnh nhạt:

“Chúng tôi là gì, cần phải báo cáo với anh sao?”

Tiêu Nhiên nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên.

Lúc này, Lưu Y Nặc cũng “yếu ớt” tiến lại gần, khoác tay Tiêu Nhiên đầy ý tứ.

“Anh Tiêu Nhiên, em thấy hơi chóng mặt…”

Vừa nói, vừa lén liếc tôi.

Tôi suýt nữa thì bật cười.

Trò mèo hạng ba.

Tôi chẳng buồn dây dưa với cô ta, quay sang nói với Thẩm Thanh Hà:

“Bên kia có bức tranh nhìn hay phết, mình qua xem thử nhé?”

“Ừ, đi thôi.”

Chúng tôi quay người rời đi, để lại phía sau Tiêu Nhiên và Lưu Y Nặc mặt mày tối sầm.

Nửa tiếng sau, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Vài món đầu tiên được đưa lên đều không có gì đặc biệt.

Cho đến khi một món được đẩy lên sân khấu.

Là một chiếc trâm cài áo gắn hồng ngọc, thiết kế tinh xảo, lấp lánh chói mắt.

Người dẫn chương trình giới thiệu:

“Chiếc ‘Trái tim rực lửa’ này được thiết kế bởi nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quá cố – bà Tô Miên.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)