Chương 6 - Khi Nào Anh Trở Về
Ba tôi hơi bất ngờ, nhưng lập tức gật đầu.“Được, được lắm!”
“Nếu thiếu tiền thì nói ba, ba lo cho con.”
“Không cần đâu ạ. Con có tiền tiết kiệm.”Đó là thật.
Ba năm làm vợ, tôi luôn lén để dành.
Tiền lương mỗi tháng, tôi chỉ đưa cho Chu Thịnh một phần, còn lại tự tôi chuyển vào tài khoản riêng.
Mẹ chồng không biết. Chu Thịnh cũng không biết.
Tôi đã để dành được 150.000.Đó là sự chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Tối đến, vừa ru con ngủ xong thì điện thoại của Chu Thịnh reo lên.
Tôi không bắt máy.
Anh ta gọi lại.Tôi vẫn không nghe.Đến cuộc thứ ba, tôi mới bắt.
“Nói đi.”“ Tô Diệp , em không thể làm thế này.”“Thế nào?”
“Không nói không rằng mà bỏ đi, còn mang theo con—”“tôi về nhà mẹ đẻ, có phạm pháp không?”
“…”
“Dẫn con theo về nhà mẹ đẻ, có phạm pháp không?”“Em—”“Chu Thịnh, anh có tư cách gì để chất vấn tôi?”
Anh ta im lặng.
“Anh nói anh biết lỗi, nói sẽ thay đổi.” Giọng tôi rất bình tĩnh. “Nhưng anh biết không? Lần nào cũng vậy. Mỗi lần em lên tiếng, anh nói xin lỗi, nói sẽ sửa. Rồi sao?”
“Anh—”“Rồi chẳng có gì thay đổi cả.”“Lần này khác—”
“Lần nào anh cũng nói ‘lần này khác’.”
“ Tô Diệp !” Giọng anh ta bắt đầu lớn. “Em không thể cho anh một cơ hội sao?!”
“Cơ hội à?” Tôi bật cười khinh bỉ. “Tôi đã cho anh không biết bao nhiêu lần cơ hội.
Tôi mang thai, nhắc đến Tiểu Vi, anh nói tôi đa nghi.
Tôi sinh con, anh xin ba ngày nghỉ để đi giúp cô ta chuyển nhà.
Tôi nhiễm trùng nhập viện, anh đến đúng một lần, ngồi được mười phút.”
“Nhưng—”
“Chu Thịnh, anh nói tôi biết, cái gì gọi là ‘cơ hội’?”
Anh ta không nói được gì.
“Anh có bao giờ nghĩ, vì sao tôi không muốn cho anh cơ hội nữa không?”
“…”
“Vì tôi mệt rồi.” Giọng tôi đột nhiên chùng xuống. “Thật sự rất mệt.”
“ Tô Diệp —”
“Chu Thịnh, nếu một cuộc hôn nhân chỉ có một người cố gắng, thì nó không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Anh cũng cố gắng mà—”“Sự cố gắng của anh, anh dành cho ai?”
Anh ta không trả lời được.
“Cho vợ cũ của anh.” Tôi nhấn từng chữ. “Thời gian của anh, tiền bạc của anh, sự quan tâm của anh – tất cả đều dành cho cô ta. Còn với tôi?
Chỉ là: ‘Có mẹ anh lo’, ‘Em nhạy cảm quá’, ‘Anh chỉ giúp người ta chút việc thôi mà’.”
“Mấy chuyện đó… là chuyện nhỏ—”
“Với anh thì là chuyện nhỏ.” Tôi ngắt lời. “Nhưng với tôi, mỗi một chuyện là một nhát dao.”
Điện thoại rơi vào im lặng rất lâu.
“ Tô Diệp … anh thật sự biết mình sai rồi.”“Tôi biết.”“Vậy thì—”
“Nhưng biết sai và sửa được là hai chuyện khác nhau.”“Anh sửa được mà—”
“Không, anh sửa không nổi.” Tôi hít một hơi sâu. “Chu Thịnh, anh chưa bao giờ thấy giúp Tiểu Vi là có vấn đề.
Anh chỉ thấy tôi đang làm quá mọi chuyện.
Bây giờ anh nhận lỗi, không phải vì anh thấy mình sai, mà vì tôi muốn ly hôn nên anh mới cuống.”
“Không phải vậy—”“Có phải hay không, trong lòng anh tự biết rõ.”
Anh ta im lặng.Tôi đếm trong đầu.Mười giây.Hai mươi giây.
30 giây trôi qua.“Luật sư sẽ liên hệ với anh.”Tôi cúp máy.Lần này, tôi không tắt nguồn.
Nhưng anh ta cũng không gọi lại nữa.
8.
Ngày thứ ba, tôi đi gặp luật sư.
Luật sư họ Trần, do Tô Niệm giới thiệu. Chị chuyên xử lý các vụ án hôn nhân – gia đình, danh tiếng trong ngành rất tốt.
Xem xong những tài liệu tôi chuẩn bị, chị cau mày.
“Chị Tô, chứng cứ của chị đầy đủ lắm.”
“Vâng.”
“Nhưng tôi cần xác nhận vài điểm.” Chị nhìn tôi nghiêm túc. “Chị thực sự muốn ly hôn?”
“Tôi chắc chắn.”
“Đã suy nghĩ đến chuyện con cái chưa?”
“Rồi ạ.”
“Con mấy tháng?”
“Vừa tròn một tháng.”
Chị gật đầu: “Trong thời gian cho con bú, khả năng giành quyền nuôi con sẽ nghiêng về phía mẹ. Chị có đủ khả năng nuôi không?”
“Có.”
“Thu nhập?”
“Tôi có công việc ổn định, lương 12 ngàn. Ngoài ra tôi có 150 ngàn tiền tiết kiệm.”
“Về nhà ở?”
“Mua sau hôn nhân. Tiền đặt cọc do nhà chồng đưa, còn khoản trả góp hàng tháng là hai vợ chồng cùng trả.”
“Đặt cọc bao nhiêu? Trả góp bao nhiêu?”
“Đặt cọc 300 ngàn. Trả góp mỗi tháng 8 ngàn. Đã trả được hai năm rưỡi.”
“Tức là tổng đã trả khoảng 240 ngàn?”
“Đúng vậy.”
“Theo luật hôn nhân, phần trả góp sau hôn nhân và phần tăng giá trị căn nhà sẽ được chia đôi.” Luật sư Trần ghi chép nhanh. “Nhà hiện tại có giá khoảng bao nhiêu?”
“Khoảng 2,8 triệu tệ.”
“Vậy chị có thể đòi được khoảng…” – chị tính toán – “Cả phần đã trả và phần tăng giá, khoảng 600 ngàn.”
“Vâng.”
“Còn chuyện anh ta chuyển tiền cho vợ cũ trong thời gian hôn nhân—” chị gõ nhẹ ngón tay lên bàn, “Đây có thể tính là thiệt hại tài sản chung, chị có quyền yêu cầu bồi thường.”
“Có thể lấy lại bao nhiêu?”
“Hơn 200 ngàn. Lấy đủ thì khó, nhưng có thể dùng làm bằng chứng bên có lỗi, từ đó đòi phần tài sản lớn hơn khi phân chia.”
“Hiểu rồi.”
“Về tiền cấp dưỡng nuôi con thì sao?”
“Tính theo thu nhập của anh ta.”
“Lương anh ta bao nhiêu?”
“Sau thuế, khoảng 20 ngàn.”
“Vậy tiền cấp dưỡng mỗi tháng khoảng 2 đến 3 ngàn.”
Tôi gật đầu.
“Còn một chuyện nữa.” Luật sư nhìn thẳng vào tôi. “Phía bên kia có thể sẽ không đồng ý ly hôn. Chị sẵn sàng chưa?”
“Tôi sẵn sàng rồi.”