Chương 6 - Khi Nàng Chọn Đợi Ai

Quay lại chương 1 :

12

Về tới phủ.

Ta vẫn như thường ngày, ngồi đọc những cuốn sách Tạ Tri Duyện để lại.

Nội dung trong sách, từng câu từng chữ, đều dạy người ta cách tự lập tự cường.

Xem mệt rồi, ta tựa vào ghế lắc nghỉ ngơi.

Tỉnh dậy, lại tiếp tục đọc.

Ngày thứ hai.

Trong phủ canh phòng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.

Ngày thứ ba.

Ngay cả trước sân viện của ta, cũng có thêm thị vệ tuần tra.

Ta không thể ra ngoài, người bên ngoài cũng không thể vào.

Ta vẫn cắm đầu vào sách, ngày đêm không ngừng.

Nửa tháng trôi qua.

Tin tức Tạ Tri Duyện xuất chinh đã lan truyền khắp nơi.

Xuân Linh biết giấu cũng không được nữa, lúc mang sách vào cho ta, có chút xấu hổ cúi đầu:

“Phu nhân, thật ra Vương gia ngài ấy…”

“Ta biết rồi.”

Ta cắt ngang lời nàng, không nói thêm gì nữa.

Những ngày qua những cuốn sách ta đọc phần lớn đều liên quan đến việc quản lý gia nghiệp, giữ gìn nội trợ.

Ta sai Xuân Linh lấy toàn bộ giấy tờ đất đai, cửa hàng, ruộng tốt dưới danh nghĩa Dự Vương phủ ra, tỉ mỉ kiểm tra sắp xếp từng món một.

Cả các khế ước bán thân của người trong phủ cũng không bỏ sót.

“Phu nhân, người gom hết những thứ này lại để làm gì vậy?” Xuân Linh hỏi.

“Vương gia ở biên ải, sinh tử chưa rõ.”

“Trong thời gian này, khó tránh khỏi có tiểu nhân giở trò trong phủ.”

“Ta phải đảm bảo Vương phủ tuyệt đối không xảy ra biến cố.”

Xuân Linh gãi đầu bối rối:

“Ý phu nhân là… Đại nhân Thẩm sao?”

Ta khựng lại một chút, nhưng kỳ thực không chỉ riêng hắn.

“Nghe người ta nói, chuyến này Thẩm đại nhân cũng theo ra biên ải.”

“Nói là đi làm quân sư, còn nghe bảo trước ngày xuất chinh, hắn ta ở trước mặt Thánh thượng kiên quyết xin đi.”

“Chỉ có điều… nghe nói khi nhận được thánh chỉ, hắn ta sợ quá ngất xỉu tại chỗ, đến ngày xuất quân còn phải để người khiêng lên xe.”

Vậy sao.

Thế thì cũng thật thú vị.

13

Một tháng sau.

Thư từ biên ải gửi về.

Phong thư viết: Gửi tận tay thê tử của ta, Yểu Yểu:

【Trước ngày xuất chinh đã giấu nàng, là lỗi của ta, mong nàng tha thứ.】

【Lúc ra đi không cho nàng tiễn biệt, cũng là lỗi của ta, bởi ta không đành lòng nhìn nàng khóc.】

【Đợi nàng đọc được bức thư này, còn ba ngày nữa là sinh thần của nàng.】

【Trong ngăn bí mật ở thư phòng, ta có để lại một món quà nhỏ, mong Yểu Yểu sẽ thích.】

Ta cất kỹ lá thư.

Ba ngày sau.

Ta mở ngăn bí mật trong thư phòng.

Bên trong là một chiếc khóa trường mệnh thô mộc, trên mặt khóa khắc hai chữ “Yểu Yểu”.

Ta tìm một con dao khắc, bên cạnh đó tỉ mỉ khắc thêm hai chữ “Tạ Tri Duyện”.

Lại qua thêm một tháng.

Thư biên cương gửi tới.

Phong thư đề: Gửi tận tay thê tử của ta, Yểu Yểu:

【Yểu Yểu, trung thu sắp đến rồi, nhớ ra phố ngắm hoa đăng.】

【Ở ngõ Tây thành, bên cạnh tiệm bánh bao, đèn sen rất đẹp, nhớ mang theo khóa trường mệnh.】

Ta đi rồi.

Xuyên qua đám đông náo nhiệt, tìm tới tiệm bánh bao ở ngõ Tây thành.

Bên cạnh tiệm, một bà lão bán đèn, vừa thấy ta liền cười tươi nhận ra:

“Phu nhân họ Tạ phải không?”

“Người nhận ra ta ư?”

“Nhận ra chiếc khóa trường mệnh đó.”

Bà lão từ phía sau lấy ra một chiếc đèn sen, đưa tới tay ta:

“Này, đây là dành cho cô.”

Ta cúi đầu nhìn chiếc đèn sen trong tay, khẽ hỏi:

“Bao nhiêu tiền?”

Bà lão khoát tay cười:

“Không lấy tiền, công tử họ Tạ đã thanh toán rồi.”

Ta ôm chiếc đèn, đi tới bên bờ sông.

Dòng người thiện nam tín nữ đều đang lặng lẽ cầu nguyện.

Hạnh phúc cũng được, viên mãn cũng được.

Chỉ cầu cho Tạ Tri Duyện sống lâu trăm tuổi.

Đặt chiếc đèn sen xuống nước, ta quay người trở về phủ.

14

Bức thư thứ ba, được gửi tới trước tháng Chín.

Trong thư, hắn không nói nhiều.

Chỉ dặn ta, nếu có rảnh, hãy trở về Ninh Châu xem thử, cây quế trồng năm ngoái đã nở hoa chưa.

Nhưng lần này, ta không nghe lời hắn.

Quả nhiên, chưa tới bảy ngày.

Bên ngoài đã bắt đầu râm ran tin đồn, nói rằng tiệm gạo dưới danh nghĩa Dự Vương phủ bán gạo cũ, còn gạo mới chẳng biết thất lạc nơi đâu.

Triều đình lập tức phái người tới tra xét.

Cuối cùng, hóa ra chỉ là một phen náo loạn vô ích.

Mấy tháng trước, khi ta rà soát mọi việc trong phủ, đã sớm phát hiện chỗ gạo kia là gạo cũ.

Ta liền giữ vợ con của quản sự lại trong phủ.

Không cưỡng ép hắn phải khai ra kẻ đứng sau.

Dù sao ta đơn độc, không thể đối đầu với thế lực lớn, nhưng để bảo vệ tính mạng vợ con hắn, thì không cho phép hắn tiếp tục bán gạo cũ nữa.

Thời gian không thể kéo dài thêm.

Ta đã cho giải tán tất cả những hạ nhân không cần thiết trong phủ.

Còn những người như Xuân Linh — gia sinh tử — thì sống chết cũng không chịu đi.

Ta đành để lại khế ước bán thân cho họ.

Xử lý mọi việc ổn thỏa.

Ta khởi hành, đi tìm Tạ Tri Duyện.

Trên đường tới biên ải, sẽ phải ngang qua Ninh Châu.

Ta trở lại tiểu viện của chúng ta.

Gió thu thổi qua hương quế ngào ngạt.

Dưới gốc cây, đất cát trải qua mưa hạ gió thu, lộ ra một góc hộp gỗ.

Ta mở chiếc hộp ra.

Bên trong, rõ ràng là một xấp thư dày cộp.

Nét chữ đã nhạt màu, hẳn là đã trải qua không ít năm tháng.