Chương 7 - Khi Nam Phản Diện Phá Sản

14.

Hệ thống hoàn toàn đi ngược lại cách tôi từng làm, nó triệt để tuân theo tuyến cốt truyện.

Tôi không còn ra ngoài bày sạp kiếm tiền, cũng không còn trằn trọc nghĩ cách xoay xở.

Chỉ ở nhà cả ngày xem TV, chơi game, ăn vặt.

Còn về sự thay đổi bất ngờ của tôi, hệ thống cũng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích:

“Trước đây tôi còn muốn sống yên ổn với anh, nhưng nghĩ lại, tại sao Giang Sơ Dao thì có thể sống sung sướng với hôn phu giàu có, còn tôi đến cái váy cũng phải mặc cả từng đồng? Ngày xưa anh tốn không ít tiền cho cô ta nhỉ? Hừ, đến lượt tôi thì lại nghèo kiết xác, đúng là tiêu chuẩn kép. Tại sao tôi phải chịu khổ cùng anh? Tại sao tôi không thể giống cô ta?”

Chu Yến lại quay về công trường, vết thương cũ chưa lành, lại thêm thương tích mới.

Tối mười giờ, anh về nhà.

Trước mặt là đống rác từ các túi đồ ăn vặt, bồn rửa đầy chén đũa chưa rửa từ trưa.

Tôi ném ảnh chụp giỏ hàng mua sắm vào mặt anh:

“Anh có thể tử tế chút được không? Người ta có bạn trai thì nhà lầu xe hơi, còn tôi phải sống ở cái tầng hầm dột nát này. Anh đúng là đồ vô dụng đến mức hết thuốc chữa.”

“Tôi mặc kệ. Thứ người ta có, tôi cũng phải có. Cùng lắm nửa tháng nữa, tôi phải nhìn thấy chiếc dây chuyền và túi xách này.”

Chu Yến có quầng thâm dưới mắt. Tôi còn đang hét thì đẩy một cái, đúng lúc anh va vào tường, vết thương trên tay rách ra, bắt đầu rỉ máu.

Bị mắng mỏ đến mức này, người như Chu Yến — luôn kiêu ngạo và ngang tàng — lẽ ra phải nổi giận phản bác, hoặc đập cửa bỏ đi.

Nhưng lần này, sắc mặt anh lại bình tĩnh đến đáng sợ, dường như không còn chút cảm xúc nào nữa.

Anh xoay người bước đi, đi được mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn tôi:

“Dây chuyền và túi xách thật sự sẽ khiến em vui sao?”

Đôi mắt đen sâu thẳm đó, xuyên qua cơ thể này, bất ngờ đối diện với tôi — người đang bị nhốt trong tâm trí.

Tôi gần như tưởng rằng… Chu Yến đã nhìn thấy tôi.

Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy chính cơ thể của mình cất tiếng, bật cười lạnh lùng:

“Vui cái gì chứ? Đây chẳng phải là việc anh nên làm à? Một thằng nghèo rớt mồng tơi như anh đúng là bạn trai tệ nhất tôi từng quen.”

Hệ thống lại bắt đầu bịa chuyện, tạo ra một người yêu cũ giàu có chưa từng tồn tại:

“Bạn trai cũ của tôi từng chi một triệu chỉ trong một đêm. Còn anh là cái thá gì? Muốn một cái dây chuyền mà như đòi mạng anh vậy. Ở bên anh, đúng là xui tám đời.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân Chu Yến chậm rãi rời đi.

Dù anh không nói gì, nhưng tôi không hiểu sao lại cảm nhận rõ ràng — tâm trạng của Chu Yến lúc này tồi tệ đến cực điểm.

Là vì những lời tôi nói? Là vì sự xúc phạm ấy khiến anh tổn thương?

15.

Cách làm của hệ thống đúng là “hiệu quả tức thì”.

Chu Yến bắt đầu dậy từ rất sớm, về rất muộn, dốc toàn lực kiếm tiền.

Mà những thứ tôi (hay nói đúng hơn là hệ thống trong thân xác tôi) đòi hỏi cũng ngày càng đắt đỏ, điều kiện ngày càng khắc nghiệt.

Từ chiếc váy 2.000 tệ, tăng dần đến đôi giày cao gót 60.000 tệ.

Chỉ cần Chu Yến im lặng, tôi sẽ mắng anh, chửi anh thậm tệ, dọa ly hôn để ép anh nhượng bộ.

Chu Yến về nhà ngày càng muộn, người cũng đầy thương tích — anh đã đi làm bạn tập ở câu lạc bộ quyền anh.

Những người từng chơi với anh, giờ thường xuyên đến chỉ điểm, bắt anh đấu tập từ sáng đến hoàng hôn.

Công việc này thu nhập cao, tiền trả liền tay, nhưng…

Phải vứt bỏ lòng tự trọng và kiêu hãnh. Phải chịu đựng ánh mắt thương hại, giễu cợt từ người quen.

Trong giọng máy móc lạnh lùng của hệ thống, tôi lại nghe thấy một chút đắc ý:

【Thấy chưa? Kiếm được tiền rồi kìa. Quỹ khởi nghiệp giai đoạn đầu cũng gần xong. Phương pháp của tôi là đúng — phản diện phải bị mắng, bị ép, bị dồn đến chân tường thì mới chịu vùng lên.】

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng mệt mỏi của Chu Yến.

Từng đếm những vết bầm trên lưng anh.

Lần trước chỉ ba vết, giờ đã nhiều thêm rồi.

Không chỉ lưng, mà cả tay, đùi, ngực…

Hôm nay chắc đánh nhau dữ lắm — cả cằm anh cũng bị trầy, bầm tím một mảng sâu.

Chắc đau lắm nhỉ?

Khi bị người ta đè xuống sàn, cười nhạo, chế giễu anh…

Chu Yến, lúc ấy anh đã nghĩ gì vậy?

16.

Chỉ bắt lừa làm việc mà không cho cỏ, là kiểu hành xử “vắt chanh bỏ vỏ” tiêu chuẩn.

Hệ thống dường như cũng nhận ra điều đó.

Lúc này, vì Chu Yến làm việc bất chấp mạng sống, công ty anh lập ra đã dần đi vào quỹ đạo ổn định.

Chúng tôi đã rời khỏi căn phòng trọ ẩm thấp dưới tầng hầm, chuyển đến một khu chung cư rộng rãi, sáng sủa ngay trung tâm thành phố.

Hệ thống vuốt ve tấm thẻ ngân hàng Chu Yến vừa nộp lên, giọng điệu hào phóng:

“Dạo này thể hiện tốt đấy, muốn phần thưởng gì nào?”

Tôi — bị nhốt trong căn phòng đen suốt bấy lâu — đứng bật dậy, lại gần.

Đây là một trong những lần hiếm hoi hệ thống tỏ ra “dịu dàng” với Chu Yến, tôi cũng tò mò muốn biết… anh thật sự muốn gì?

Là cà vạt, là vest, là đồng hồ?

Hay một lời khen? Một cái ôm?

Nhưng Chu Yến ngẩng đầu, trầm mặc một lúc rồi nói:

“Một chiếc bánh nhỏ vị việt quất.”

17.

Hệ thống nghe xong mà ngơ ngác, không tin vào tai mình.

Vì nó chỉ là hệ thống thay thế giữa chừng, nên không biết gì về những chuyện đã xảy ra trước đó.

Nó cố gắng lý giải:

“Chỉ một cái bánh nhỏ thôi sao? Anh nghĩ kỹ chưa? Đến cả việc tôi không mắng anh nữa, tôi cũng có thể đồng ý mà!”

Chu Yến gật đầu:

“Tôi chỉ cần một cái bánh nhỏ vị việt quất.”

Lời đã nói ra, hệ thống cũng không vòng vo nữa.

Cô ta (hệ thống) đã đặc biệt tìm kiếm mười tiệm bánh ngọt được đánh giá cao nhất trên mạng, mỗi tiệm đều đặt một đơn.

Hệ thống có phần đắc ý:

“Chúng tôi — hệ thống — làm việc cũng rất chuyên nghiệp. Nhiêu đây bánh, chắc chắn sẽ khiến phản diện cảm động rơi nước mắt.”

Thế nhưng nằm ngoài dự đoán của nó — những chiếc bánh đó, Chu Yến chẳng buồn động đến.

“Tôi muốn cái bánh do chính tay em làm.”

Anh nói như thế.