Chương 2 - Khi Mùa Hè Đến Gõ Cửa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5 Mỗi ngày sau khi tan làm, ba tôi về đến nhà là quỳ ngay trước cửa phòng ngủ, ai khuyên cũng vô dụng. Cánh cửa ấy từ đầu đến cuối vẫn đóng kín mít. Ông xưa nay luôn chú trọng hình ảnh, lúc nào cũng bảnh bao, vậy mà giờ đây râu ria lởm chởm, tinh thần sa sút, tóc bạc lấm tấm mọc liên tục, trông già đi hẳn mười tuổi. Dấu vết thời gian cuối cùng cũng hiện rõ trên người ông. Tôi thấy cũng xót xa, nhưng lại không dám đến gần. Thật ra, tôi với ba chẳng thể nói là thân thiết. Mới chỉ hai năm trước, hai người còn đối đầu kịch liệt. Tôi luôn nghĩ ông không hiểu mình, lúc nào cũng áp đặt suy nghĩ lên tôi. Mãi đến khi tôi rời nhà đi học, tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, dần trưởng thành, thì ba tôi cũng bắt đầu thay đổi, học cách tôn trọng tôi. Mẹ thường hay than thở với tôi: “Ba con hay ghen tỵ, cứ bảo con chẳng gần gũi với ông ấy tí nào.” Lúc ấy tôi bỗng thấy nhẹ lòng. Thì ra, ông chỉ đang yêu tôi theo cái cách vụng về nhất mà thôi. Dù vậy, những khoảng cách ngày xưa vẫn khó mà xóa bỏ. Vậy nên nửa đêm, tôi lén lút chui vào phòng mẹ. Mẹ vẫn chưa ngủ. Tôi nằm cạnh bà, giống hệt hồi còn bé. Lần này mẹ rất khó dỗ. Tôi kể từng chút một tình cảnh thê thảm của ba mấy hôm nay, mẹ cũng xúc động ra mặt, nhưng vẫn chưa chịu mềm lòng. Tôi hiểu tính mẹ — ngoài miệng cứng rắn, trong lòng thì mềm nhũn, định lát nữa sẽ tiếp tục thuyết phục. Một lúc sau, mẹ đột nhiên lên tiếng, giọng khẽ khàng, mơ hồ như gió thoảng. Tôi gần như nghe không rõ: “Con có muốn có thêm một em trai hoặc em gái không?” Tôi sững lại. Ba mẹ là kiểu tình chị em, mẹ hơn ba năm tuổi, ở tuổi này rồi mà còn định sinh em bé sao! Gần trong gang tấc, lần đầu tiên tôi nhìn mẹ thật kỹ. Một người chưa từng vất vả vì gia đình, vậy mà tóc đã điểm bạc, ánh mắt lại đầy những nỗi niềm và mỏi mệt. Yêu một người cũng như chăm một đóa hoa vậy. Có phải không? Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng ba tôi ngáy vang như sấm từ phòng bên cạnh. 6 Xuống nhà ăn sáng. Bàn ăn chỉ có ba tôi, bóng lưng ông rộng lớn, vững chãi, như một cái cảng an toàn trong nhà. Lần đầu tiên tôi nhìn ba mình kỹ đến thế. Từ giây đầu tiên tôi bước vào tầm mắt ông, lông mày ông đã khẽ nhíu lại, rồi rất nhanh giãn ra. Dù không nhíu, giữa chân mày ông vẫn hằn một nếp sâu. Một thói quen vô thức — có lẽ ông còn chẳng nhận ra. Trên bàn có ba bộ bát đũa. Mấy chục năm rồi, mẹ chưa từng ăn sáng, nhưng bộ bát của bà lúc nào cũng được đặt chỉnh tề. Ai cũng biết ba tôi yêu mẹ rất nhiều. Tình yêu của ông dành cho mẹ giống như hít thở — tự nhiên và vững bền. Tôi ngồi xuống, ba tôi liền tự nhiên xới cơm, gắp thức ăn cho tôi. Không báo trước, tôi mở miệng: “Ba… ba có muốn có thêm con không?” Tay đang gắp đồ ăn của ông khựng lại giữa không trung. “Có chứ, dẫu sao thì ba một mình cũng cô đơn lắm, mẹ con với con cũng chẳng thể ở bên ba mãi. Mẹ con còn không cho ba nói với con, nhưng ba thì nghĩ có thêm con cái trong nhà chẳng sao cả. Không chỉ hai, ba còn muốn ba, bốn đứa. Chỉ tiếc bao nhiêu năm qua ngoài con ra thì không có thêm đứa nào nữa.” Tôi hơi hoảng, vội nói: “Không cần đâu ba, hơn nữa mẹ giờ lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, rất nguy hiểm mà!” Đũa ông đang đưa tới gần bát lại rụt về. “Giờ y học phát triển thế rồi, bốn mươi mấy tuổi thì đã sao. Ông cậu tám lăm còn đang cố có con mà, sao ba lại không nỗ lực được chứ. Mẹ con yếu đuối quá, suốt ngày phải lãng mạn, tốn tiền lại mệt.” “Giờ sinh ít quá, mấy đứa con gái trẻ chẳng chịu sinh, ích kỷ hết sức. Nếu không nhờ lớp già như tụi ba đẻ bốn, đẻ năm thì loài người sớm tuyệt chủng rồi con biết không!” “Mẹ con cũng ích kỷ, chẳng chịu hi sinh chút nào. Sau này con không được như mẹ con đấy, ít nhất cũng phải sinh năm đứa.” Từng câu từng chữ làm lòng tôi lạnh dần. Lần đầu tiên tôi nhìn ba mình bằng ánh mắt xét nét. Mái tóc ông chỉ mới lấm tấm bạc, còn mẹ tôi — chỉ vài ngày đã bạc đi cả mảng đầu, rõ ràng là không hợp với độ tuổi của bà chút nào. Đêm nào đi ngang phòng bà tôi cũng thấy ánh đèn le lói trong đó. Hôm nói chuyện với mẹ, bà bảo ba rất vất vả, dặn tôi phải thông cảm nhiều hơn. Nói hai người bao năm cùng nhau cố gắng, bà thì tính khí không tốt, hay để bụng. Bà chỉ thấy có tôi là đủ rồi, nếu sinh thêm bà sợ mình không công bằng, không thể đối xử như nhau với hai đứa con. Như vậy là không công bằng với cả hai. Thế nhưng ba tôi lại một mực chụp cho mẹ cái mác ích kỷ, yếu đuối. Tôi bỗng phát hiện trên người ba đang mặc một chiếc áo khoác cũ, lai áo được vá bằng vài miếng vải hình lưỡi liềm rất đặc biệt. Y hệt ký hiệu trong bản vẽ tôi từng thấy. Đầu tôi như có tiếng “ù” vang lên, mồ hôi lạnh túa ra. “Ba… sao ba lại có miếng vá kiểu đó? Con chưa từng thấy.” “À cái này hả, mẹ con trước là nhà thiết kế, cái này là bà ấy tự tay làm cho ba, thiết kế riêng, không có cái thứ hai đâu.” “Mặc cái này thì mẹ con chắc chắn sẽ mềm lòng tha thứ cho ba, bình thường ba chẳng dám mặc đâu.” Ông khoe món “vũ khí bí mật” với vẻ mặt đắc ý. Tôi muốn cười mà chỉ kéo nổi một nửa khoé miệng, gò má khẽ giật lên. Kiếp trước, tôi bị bắt cóc, nhốt trong một khu tập thể cũ kỹ sắp bị dỡ bỏ, hẻo lánh không một bóng người. Tôi chỉ có một cơ hội gửi tin cầu cứu — gửi cho ba tôi, nhưng mãi không có hồi âm. Bạn cùng phòng tôi một mình lao đến, tôi cảm động đến mức rơi nước mắt. Cô ta mở cái rương ra — toàn là tiền âm phủ xếp ngay ngắn bên trong. “Là tao xóa tin nhắn cầu cứu đó, tao không muốn thấy ba mày đau lòng nữa.” Cuối cùng, mẹ tôi vì cứu tôi, cùng tôi bị ném vào máy xay thịt. Trước khi tắt thở, tôi nhìn thấy trong khe cửa phòng bên trong, lộ ra vạt áo — chính là miếng vải vá hình lưỡi liềm ấy. 7 Bạn cùng phòng xuống nhà. Trên mặt cô ta vẫn còn vài vết bầm, vết thương đã lành, chỉ còn lớp vảy mỏng. Cô ta ngồi phịch xuống ngay ghế của mẹ tôi — chỗ ngồi mấy chục năm qua chưa từng thay đổi. Rồi rất tự nhiên cầm lấy bộ bát đũa vốn dành riêng cho mẹ. Ba tôi không nói gì cả, ngược lại còn thản nhiên xới cơm, gắp thức ăn cho cô ta. Khoảnh khắc đó tôi chỉ thấy mọi thứ thật nực cười và vô lý. Ba tôi dường như rất quen với những chi tiết nhỏ thế này, rất giỏi dùng chút ân huệ vặt vãnh để nắm lấy lòng người. Hóa ra những điều “lãng mạn” ông dành cho mẹ, cuối cùng cũng chỉ vì muốn bà sinh con. Bạn cùng phòng lúc không phát điên thì thật ra rất ngoan ngoãn. Cô ta là người miền Nam, dáng nhỏ nhắn, mái bằng cắt gọn, cười lên có đôi lúm đồng tiền. Rất giống với hình ảnh “con gái ngoan” trong suy nghĩ của số đông. Có lẽ sau cuộc nói chuyện tối qua ba tôi nghĩ tôi với ông đã thân thiết hơn nên lại bắt đầu “vì tôi mà tốt”. “Nhìn nó rồi nhìn mày đi, chẳng ra con trai cũng chẳng ra con gái, ghê tởm muốn chết.” Ông nói ra những lời ấy không hề do dự, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét và chế giễu. Tôi là kẻ kỳ dị trong mắt người khác. Là con gái mà lại cạo trọc đầu, suốt ngày mặc đồ lính, chỉ có bạn cùng phòng chịu bắt chuyện với tôi — người bạn đầu tiên sau hai mươi năm cuộc đời. Nhưng hai năm trước tôi còn kỳ quái hơn. Bên ngoài bộ quân phục là… váy công chúa. Chính là kiểu phối đồ kinh khủng hôm nay tôi cố tình mặc. Ngay từ khi bắt đầu sửa sang phòng cưới, căn phòng trẻ em trong nhà đã được sơn xanh toàn bộ đồ đạc đều mang phong cách của bé trai. Ba tôi từng nói với mẹ: “Anh đâu có cổ hủ như vậy, chỉ là phòng cần chọn màu, anh thấy màu xanh dễ nhìn nên sơn. Em thích màu hồng thì mình đổi.” Nhưng đến tận bây giờ, nó vẫn là màu xanh Tôi chào đời, ba tôi giành nuôi tôi với mẹ. Mẹ hay nói bà không tranh nổi với ông, bảo tôi có người ba như vậy là rất may mắn. Nhưng từ khi tôi có ký ức, lũ bạn đã hay cười nhạo tôi: “Nhìn kìa, rõ là con gái mà cạo trọc đầu, còn mặc đồ con trai, buồn cười ghê!” Mấy phụ huynh cũng bàn tán: “Quần áo đứa nhỏ này mặc còn lâu đời hơn cả tuổi nó, chắc là hàng tồn kho.” Thật ra cũng dễ hiểu. Khi mới yêu mẹ, ba tôi đã chuẩn bị sẵn quần áo cho tôi từ một đến mười tám tuổi. Chỉ cần tóc tôi mọc một chút, ông sẽ lập tức cạo trọc. “Cục cưng sợ nóng, tóc không tốt, cạo đi mọc lại mới đẹp.” Trong nhà chất đầy đồ chơi siêu nhân, robot biến hình, nhưng tuyệt nhiên không có búp bê Barbie — thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Về sau để tránh mẹ nghi ngờ, tôi chủ động mặc đồ con gái trước mặt mẹ, đợi mẹ không có nhà thì lại lén thay đồ ba đã chuẩn bị. Cho đến một lúc, vì tiện hơn, tôi mặc luôn đồ lính bên trong, khoác váy ra ngoài. Nhưng tôi cũng chỉ là người bình thường, có nuôi kiểu gì thì cũng không mọc thêm được bộ phận nào cả. Rồi ba tôi cũng đối mặt với thực tế, chuyển sang ám ảnh việc “nuôi số phụ”. Tôi cuối cùng được tự do, nhưng đã quen với kiểu sống đó rồi. Ngay giây phút này, tôi mới dám thật sự thừa nhận — mình là đứa trẻ không được mong chờ. Ba không yêu tôi, cũng không yêu mẹ. Từ khoảnh khắc mẹ quyết tâm vì tôi mà dứt khoát với ba, từ chối sinh thêm con, ba đã chọn từ bỏ mẹ rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)