Chương 1 - Khi Mối Tình Đầu Gọi Tên

Bạn trai tôi thua trò chơi “đại mạo hiểm”, hình phạt là phải gửi một câu “Anh còn yêu em” cho mối tình đầu.

Tôi vừa định trêu anh hai câu thì Tô Niệm đã nhanh tay giật lấy điện thoại của anh, gõ xong rồi gửi luôn.

“Lại nghịch nữa rồi, hôm nay là sinh nhật chị dâu em đấy.”

Trần Vũ dịu dàng xoa đầu cô ấy.

Tôi đứng đờ ra, sắc mặt cứng lại, mọi người lập tức nín thở không dám thốt tiếng nào.

Tô Niệm cười tít mắt, lúm đồng tiền hiện rõ, nép vào bên cạnh Trần Vũ:

“Anh ấy mà, mối tình đầu chẳng phải là em sao, đùa tí thôi mà.”

Trần Vũ cũng khuyên tôi:

“Trẻ con nghịch tí ấy mà, em đừng để bụng.”

Họ đều nghĩ tôi sẽ nổi giận ầm ĩ.

Nhưng tôi chỉ lặng lẽ tháo sợi dây chuyền đôi trên cổ xuống, nhẹ nhàng đeo lên cổ Tô Niệm:

“Chiếc dây chuyền này coi như quà cưới em tặng hai người.”

1

“Anh Vũ ơi, sao mật khẩu màn hình điện thoại anh vẫn là ngày sinh nhật em vậy, ghét ghê!”

Tô Niệm bất ngờ giật lấy điện thoại của Trần Vũ, gửi ngay cho mình một tin nhắn: “Anh còn yêu em.”

Giọng cô ấy nũng nịu vang vọng khắp phòng, còn cười tươi giơ màn hình cho tôi xem như khoe chiến tích.

Trần Vũ nhìn Tô Niệm đầy cưng chiều, nhưng bầu không khí bỗng chốc lặng ngắt khiến anh hơi sững lại.

Lúc này, anh mới nhận ra vẻ mặt tôi đã gượng gạo đến mức cứng đờ.

Anh xoa đầu Tô Niệm, dịu dàng nói:

“Lại nghịch nữa rồi, hôm nay là sinh nhật chị dâu em đấy.”

Tô Niệm lè lưỡi, làm bộ đáng yêu:

“Người ta vốn dĩ là mối tình đầu của anh Vũ mà, đùa chút thôi, chị dâu đâu đến nỗi không chơi nổi trò Đại mạo hiểm chứ~”

Nói xong còn nghiêng đầu tựa lên vai Trần Vũ, ra vẻ đáng thương.

Cả phòng chỉ biết cười gượng, không ai lên tiếng.

Dù sao thì bạn gái chính thức của Trần Vũ — là tôi — vẫn đang ngồi đây.

Trò đùa kiểu này, trong mắt người bình thường chẳng khác nào sự khiêu khích trắng trợn từ “tiểu tam” với “chính cung”, bất kỳ cô gái nào cũng khó mà không phát cáu tại chỗ.

Thấy không khí căng thẳng, Trần Vũ vỗ vai tôi, nhỏ giọng:

“Chỉ là trò trẻ con thôi mà, đừng để tâm, chỉ là chơi game mà.”

Tôi không hề tức giận hay làm loạn lên.

Chỉ lặng lẽ tháo sợi dây chuyền đôi của tôi và Trần Vũ, nhẹ nhàng đeo lên cổ Tô Niệm.

Tôi mỉm cười:

“Rất hợp với bộ đồ hôm nay của em đấy, coi như quà cưới chị tặng hai người.”

“Giang Tinh Dao, chỉ là một trò chơi thôi mà, có cần làm lớn thế không?”

Giọng Trần Vũ lạnh băng.

“Đúng đó đúng đó, không ngờ chị Dao lại không chơi nổi luôn á, em đâu có ý gì khác đâu mà…”

Tô Niệm tháo sợi dây chuyền, ném thẳng vào tôi, chuẩn xác trúng ngay trán.

2

Một luồng ấm ức trào lên khiến tim tôi nghẹn lại, tay siết chặt cuốn sổ trong túi, đến mức các đầu ngón tay trắng bệch.

Trần Vũ là một công tử nhà giàu, lại còn đẹp trai, là hotboy nổi tiếng nhất trường.

Nhưng anh không phải kiểu công tử ăn chơi, mục tiêu của anh là đăng một bài SCI khu vực 1, để trở thành niềm tự hào của gia đình.

Nhà anh rất giàu, nhưng không hề hạnh phúc.

Anh là con ngoài giá thú, người anh cùng cha khác mẹ của anh đã đăng được SCI khu vực 1 và được tuyển thẳng vào cao học của một trường danh tiếng.

Anh không muốn thua kém anh trai mình.

Sau khi nghe câu chuyện đó, tôi gần như thức trắng ngày đêm để làm thí nghiệm.

Chỉ sợ bản thân kéo chân anh, làm chậm trễ ước mơ của anh.

Cuối cùng, vào đúng ngày sinh nhật tôi, thí nghiệm có một bước đột phá lớn.

Trong cuốn sổ tôi đang nắm là toàn bộ dữ liệu then chốt của quá trình nghiên cứu.

Lúc yêu nhau, Trần Vũ thường bảo tôi chưa bao giờ tạo bất ngờ cho anh.

Vì vậy, hôm nay, tôi muốn đích thân tặng cuốn sổ đó cho anh, xem như món quà sinh nhật và là món quà bất ngờ đầu tiên.

Nhưng giờ nghĩ lại, hôm nay rõ ràng không phải lúc.

Trán tôi vẫn còn đau vì bị sợi dây chuyền mà Tô Niệm ném trúng.

Tức giận dâng lên, tôi liền ném thẳng sợi dây chuyền vào thùng rác:

“Cô không cần thì tôi vứt đi luôn cho nhanh.”

“Tinh Dao, cậu điên rồi à! Đó là vật định tình của cậu với Trần Vũ mà!”

Mọi người cuống cuồng lục thùng rác tìm lại.

Tô Niệm cũng luống cuống, kéo tay Trần Vũ lắc qua lắc lại, chu môi:

“Anh Vũ ơi, hình như chị Dao thật sự giận rồi, phải làm sao bây giờ?”

Trần Vũ bất ngờ đập mạnh xuống bàn, khiến cả phòng giật nảy mình.

“Đừng tìm nữa! Chỉ là cái dây chuyền rẻ tiền thôi mà!”

Anh cũng tháo sợi dây chuyền trên cổ mình, ném luôn vào thùng rác.

“Giang Tinh Dao, mọi người đang mất vui vì em đấy, em hài lòng chưa?”

Một cục tức nghẹn nơi lồng ngực, sao cuối cùng mọi lỗi lại đổ hết lên đầu tôi?

Tô Niệm công khai khiêu khích tôi trước mặt bao người, tôi chỉ cố giữ lấy danh phận của một bạn gái chính thức, chẳng lẽ cũng sai?

Khi người ta cạn lời, thì chỉ còn biết bật cười.

“Vậy thì tôi đi trước, chúc mọi người chơi vui.”

Nói xong tôi dứt khoát đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Tôi không rời đi ngay, chỉ ngồi bệt xuống ngay trước cửa, toàn thân rã rời.

Tôi không hiểu sao một người bạn trai tốt như vậy, lại đột nhiên trở nên tệ đến thế.

Tô Niệm là mối tình đầu của Trần Vũ, năm hai cô ấy đi trao đổi một năm ở nước ngoài, họ vì không chịu được yêu xa mà chia tay.

Báo cáo