Chương 2 - Khi Mọi Thứ Đều Không Như Mong Đợi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không chịu nổi sự lạnh nhạt và thay lòng của anh, tôi hết lần này đến lần khác đối đầu với Lâm Thư, càng khiến cô ta nổi bật với vẻ dịu dàng, thuần khiết.

Cuối cùng, Đoàn Hoài Xuyên nhận ra tình cảm thật sự, mở màn màn truy thê bi thảm dành cho Lâm Thư.

Còn tôi vì gây quá nhiều chuyện xấu, cha mẹ bị ép buộc, còn tôi bị đày sang nước ngoài.

Ngày tôi xuất ngoại, Đoàn Hoài Xuyên và Lâm Thư tổ chức một đám cưới thế kỷ, tin tức chiếm trọn trang nhất khắp đế đô.

Câu chuyện thái tử gia và nàng Lọ Lem, vang dội toàn thành.

Khi máy bay tôi vừa hạ cánh, nghe tin đó, tôi hoảng loạn, muốn quay về chứng thực, thì bị một chiếc xe lao nhanh đâm văng hơn hai mươi mét.

Chết ngay tại đường phố Luân Đôn.

Những lời an ủi chưa kịp nói ra, nghẹn lại trong cổ.

Tôi cố kéo môi nở nụ cười như chẳng có gì:

“Thôi bỏ đi, muộn rồi, tôi cũng mệt, đi ngủ thôi.”

Đoàn Hoài Xuyên khựng lại một thoáng, rồi chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:

“Ừ.”

Sáng sớm hôm sau, tôi rời đi.

Trước khi đi, tôi mang hết đồ của mình trong biệt thự, chặn toàn bộ tài khoản của anh.

Từ đó, không còn liên lạc.

3

Tôi giật lấy chai rượu trong tay Lục Chi Đường, ngửa đầu uống cạn.

Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.

Một thanh mai trúc mã lớn như thế, sao lại biến thành của người khác được chứ?

Lục Chi Đường “ấy” một tiếng:

“Cậu đúng là…”

Câu còn chưa dứt, cô bỗng nhìn về một hướng, đôi mắt trừng lớn.

Cô muốn kéo tay tôi, nhưng không kịp, cuối cùng chỉ để lại một câu:

“Tớ đi trước.”

Rồi xách túi bỏ đi.

Trong ánh sáng mờ tối, dường như có một bóng người bước đến trước mặt tôi.

Bóng người giơ tay lên.

Xung quanh chợt im bặt, tất cả mọi người đều lùi ra ngoài.

Tôi ngẩng đầu, loáng thoáng thấy vài bóng người lắc lư trước mắt.

Người đàn ông lông mày tuấn tú, khí chất cao quý, có chút quen thuộc.

“Đoàn… Đoàn Hoài Xuyên?”

Tôi dường như nhìn thấy anh…

Không.

Chắc là ảo giác, nơi này kín đáo thế này, anh làm sao tìm được tới.

“Diễu Diễu.” Giọng khàn khàn vang lên, người đàn ông muốn giật lấy chai rượu trong tay tôi:

“Về với anh.”

“Biến đi!”

Tôi bực tức hất tay anh ra:

“Anh… bớt quản chuyện của tôi đi.”

Người đàn ông siết chặt tay tôi, giọng trầm thấp, từng chữ gằn rõ:

“Từ nhỏ đến lớn, có chuyện nào là không do anh quản?”

Đáng ghét.

Ngay cả trong ảo giác, anh cũng dám kiêu ngạo với tôi thế này!

Tôi bật dậy khỏi ghế, mạnh mẽ đẩy anh một cái:

“Chúng ta đã chia tay rồi! Chia tay rồi mà anh không hiểu sao? Hôn ước đã hủy, sau này chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh nữa!”

Người đàn ông bỗng nắm chặt cổ tay tôi, hơi kéo một cái, tôi liền ngã vào lồng ngực anh.

“Diễu Diễu.” Môi anh run run, giọng khàn đặc:

“Đừng làm loạn.”

“Tôi không có làm loạn!”

“Cho dù là tử tù, cũng biết mình phạm tội gì. Anh không thể dùng lý do đó để qua loa! Nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi sai ở đâu, tôi sẽ sửa…”

Trong mắt anh ánh lên sự ửng đỏ, giống hệt chú chó nhỏ bị vứt bỏ.

“Đừng bỏ anh, được không?”

Ngày trước, anh chưa từng bộc lộ sự yếu đuối thế này trước mặt tôi.

Nếu là trước khi tỉnh ngộ, có ai nói với tôi rằng gương mặt che chở tôi suốt hai mươi năm này sẽ ngoại tình cùng Lâm Thư trong lúc yêu tôi, dần dần chán ghét tôi, rồi ép bố mẹ tôi đưa tôi ra nước ngoài, còn chính ngày tôi đi, anh ta và Lâm Thư lại tổ chức hôn lễ thế kỷ… tôi chắc chắn sẽ coi đó là chuyện cười.

Nhưng sau đêm hôm ấy, tôi không thể không tin.

Rượu ngấm vào thần kinh.

Có lẽ do men say, cũng có thể vì bị Đoàn Hoài Xuyên kìm nén quá lâu, hoặc vì nỗi không cam lòng quá mạnh, tôi bỗng phản kháng.

Tôi quay đầu, khẽ cười nhẹ:

“Không.”

Bước chân loạng choạng, tôi vịn vào ghế, gắng đứng vững.

“Giữa chúng ta, đã không thể nữa rồi.”

4

Cả quán bar rơi vào im lặng.

Trước mắt tôi, ánh sáng chập chờn, loạng choạng.

‘Đoàn Hoài Xuyên’ dường như định đưa tay kéo tôi, tôi né tránh, dùng sức đẩy mạnh anh một cái.

Rượu trong tay văng thẳng vào người anh, men rượu chảy dọc từ cổ xuống xương quai xanh lấp lánh dưới ánh sáng, gợi cảm đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.

Lúc này, một tiếng kinh hô lo lắng vang lên:

“Đoàn tổng!”

Cùng với giọng nói ấy, một bóng hình quen thuộc tiến vào.

Dường như là Lâm Thư.

Cảm giác tỉnh ngộ quá mức tách biệt, một cơn áy náy kiểu như “cướp đàn ông của người khác” bỗng trào dâng trong lòng tôi.

Lâm Thư lao tới, thấy rượu trên người Đoàn Hoài Xuyên, đôi mắt hạnh đẹp đẽ tràn ngập kinh hoàng lẫn giận dữ.

Giây sau, cô ta liền quát tôi:

“Tạ Thanh Diễu, cậu quá đáng rồi! Dù hai người có mâu thuẫn, cũng không thể đối xử với anh ấy như vậy…”

Tôi cau mày.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)