Chương 1 - Khi Mọi Điều Đổ Vỡ
Khi biết tôi định mua biệt thự cao cấp làm nhà tân hôn, cô bạn thân cứ ấp a ấp úng khuyên tôi nên tạm hoãn, nói mấy năm nay kinh tế không ổn định.
Nhưng tôi chẳng bận tâm. Năm nay tôi đã 30 tuổi, chỉ khi mua xong nhà mới có thể ổn định mà kết hôn.
Hôm nộp tiền đặt cọc mua nhà mới, tôi phấn khích cầm hợp đồng về nhà, định cho Hứa Cảnh Châu một bất ngờ.
Không ngờ anh ta lại nghiêm mặt nói với tôi:
“Tiểu Dương, anh muốn lấy số tiền mua nhà trước mắt để thuê căn hộ cho Thanh Ca.”
Thấy tôi sững người, anh ta thở dài bổ sung:
“Cô ấy vừa mới về nước, một thân một mình, đáng thương lắm. Mình chịu khổ chút, tạm thời thuê nhà nhỏ ở, được không?”
Đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên, là tin nhắn của bạn thân:
“Bảo bối, tớ không nhịn nổi nữa rồi. Hôm trước đi siêu thị bắt gặp tên cặn bã Hứa Cảnh Châu với Thẩm Thanh Ca đang xem nhà, chắc là đặt cọc rồi đấy. Đừng để bị lừa nữa!”
Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang nhấp nháy, rồi lại nhìn gương mặt thản nhiên như lẽ đương nhiên của Hứa Cảnh Châu, bỗng cảm thấy tờ hợp đồng trong tay thật nực cười.
Tôi gật đầu, nói “Được.”
Sau đó, ngay trước mặt anh ta, tôi bấm gọi cho bên môi giới:
“Anh Vương, hợp đồng mua nhà hủy nhé.”
Đầu dây bên kia, giọng của anh Vương có vẻ không cam lòng:
“Tôi phải nhắc cô, nếu đơn phương hủy hợp đồng, bên mình sẽ không hoàn lại mười vạn tiền cọc đâu.”
“Ồ, vậy thì khỏi cần.”
Tôi đáp lại một cách thản nhiên.
Cuộc gọi kết thúc, trong nhà lặng ngắt như tờ.
Gương mặt Hứa Cảnh Châu đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu, như thể không hiểu vì sao tôi lại phản ứng dữ dội đến vậy.
Cuối cùng anh ta bước lại gần, định ôm tôi vào lòng:
“Tiểu Dương, đừng giận nữa. Anh biết em ấm ức. Nhưng sau này chúng ta còn cả đời để sống trong ngôi nhà mới mà, đúng không?”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ nghĩ:
Chúng ta… thật sự còn có “sau này” sao?
Tôi quay về phòng khách, ngồi xuống nền nhà lạnh lẽo.
Nơi vốn dĩ tôi định đặt chiếc ghế sofa mới, giờ lại trải đầy dụng cụ và nguyên vật liệu phục chế cổ thư.
Trong không khí vương mùi mốc của giấy cũ hòa lẫn với mùi chua nhẹ của loại keo chuyên dụng phục chế.
Hứa Cảnh Châu khẽ nhíu mày, anh ta ghét nhất là mấy mùi thế này.
Anh ta nới lỏng cà vạt, giọng hơi mất kiên nhẫn:
“Tiểu Dương, đừng làm loạn nữa. Tối nay ăn gì?”
Tôi vẫn không rời mắt khỏi trang sách trên tay, chỉ hờ hững giơ tay chỉ về phía bàn ăn.
Trên bàn, trơ trọi một ly mì ăn liền.
Anh ta bước đến, đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, cố giải thích:
“Căn hộ của Thanh Ca chỉ là thuê thôi, anh không tiêu nhiều tiền. Con bé mới từ nước ngoài về, lại một thân một mình, sức khỏe không tốt…”
Anh ta bắt đầu lặp lại lời cũ — đó là lời hứa với người anh em đã khuất, là trách nhiệm anh ta phải gánh.
Tôi không phản bác, cũng không ngẩng đầu nhìn.
Tôi chỉ dùng chiếc chổi lông cừu nhỏ xíu, nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên trang sách.
“Ừm.”
Tôi khẽ đáp một tiếng.
Chỉ một từ thôi, đã chặn đứng tất cả những lời dài dòng sắp sửa thốt ra từ miệng anh ta.
Có lẽ anh ta tưởng tôi vẫn đang giận dỗi, liền lấy từ cặp công văn ra một chiếc hộp nhung đóng gói tinh xảo.
“Tiểu Dương, em xem này. Đây là anh đặc biệt đấu giá mua cho em, nghiên mực thời Tống khắc hình rồng. Định để trong thư phòng mới của chúng ta.”
Anh ta mở hộp ra, chiếc nghiên mực cổ kính trầm mặc, bóng loáng quý giá.
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu, nhìn nghiên mực một cái, rồi nhìn anh ta.
“Anh giữ lấy đi. Hoặc gửi giá đấu giá cho em, em chuyển khoản lại.”
Sự trông đợi và cố lấy lòng trên gương mặt Hứa Cảnh Châu, từng chút một vỡ vụn.
“Em… có ý gì?”
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu, cẩn thận lấy từ trong rương gỗ long não ra một bộ dụng cụ được bọc bằng gấm quý.
Đó là bộ dụng cụ phục chế sách cổ bản khắc thời Tống mà tôi được thầy tôi truyền lại. Tôi chưa từng để chúng rời khỏi nhà nửa bước.
Vậy mà lúc này, tôi đang từng món một gói ghém lại.
Hứa Cảnh Châu cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi hoảng sợ đang nhấn chìm.
Anh ta lao tới, siết lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến đáng sợ.