Chương 6 - Khi Mèo Con Ra Đời

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Lâm Kiều Kiều rõ ràng đã chuẩn bị kỹ càng.

Phía sau cô ta là mấy tên vệ sĩ vạm vỡ, tay cầm bao tải và gậy gộc, ánh mắt hung ác, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

Vừa vào phòng, cô ta đã ngẩng cao đầu nhìn tôi, cười lạnh:

“Thẩm Vãn Kiều, mấy con mèo trong cái kho cũ nát của cô trông cũng dễ thương đấy. Tôi quyết định mang về nuôi chơi.”

“Mau giao mèo ra đây, đây là phúc phận của chúng đấy!”

Toàn bộ trang viên này ai mà không biết Lâm Kiều Kiều ghét động vật nhất?

Trước kia có một “chim hoàng yến” nuôi một con chó phốc sóc.

Chỉ vì con chó đó vô tình quệt vào váy cô ta khi đang tản bộ, cô ta liền sai vệ sĩ đánh chết ngay tại chỗ.

Cô ta nào phải muốn nuôi mèo.

Rõ ràng là thấy Hạ Vân Đình có vẻ thích mèo, nên mới muốn cướp con tôi đi làm công cụ tranh sủng!

Nếu mèo con của tôi rơi vào tay cô ta… thì chắc chắn chỉ cần cô ta cáu là bị vứt đi, hoặc tệ hơn — bị đánh chết!

Tôi lập tức nghiêm túc đáp lời:

“Cô Lâm mấy con mèo trong nhà kho này đã quen sống hoang dã, toàn thói xấu.”

“Cô là người cao quý, chẳng may bị chúng cào một cái thì không hay đâu.”

“Nếu cô thích mèo thật sự, có thể đến tiệm thú cưng, chọn mấy giống quý hiếm. Hà tất phải để mấy con mèo hoang làm bẩn tay cô?”

Lâm Kiều Kiều nhíu mày, quát lạnh:

“Láo xược!”

“Chuyện tôi muốn làm, cần gì một đứa phế vật ở nhà kho như cô lên tiếng?”

“Người đâu! Bắt mèo!”

Một tiếng quát vang lên, hai người hầu xông tới, vác bao tải định túm lấy mèo.

Tôi lập tức chắn đường, nhưng bị chúng đẩy mạnh sang một bên.

Chúng dùng sức rất lớn, tôi bị hất văng đập đầu vào cạnh bàn trong kho, trán bật máu, đau buốt đến mức tối sầm mặt mày.

Thấy tôi bị đẩy ngã, năm con mèo con lao ra như tên bắn.

Đại Bảo và Nhị Bảo xù lông, lập tức nhào đến cắn lấy ống quần của người hầu.

Ba con còn lại cũng đồng loạt lao theo, gầm gừ đe dọa.

“Dám cắn người à?!”

Lâm Kiều Kiều cười lạnh:

“Giết hai con cắn người đó đi!”

“Ba con còn lại mang về!”

“Rõ!”

Người hầu bị cắn lập tức vung chân định đá văng Đại Bảo và Nhị Bảo!

“Đừng mà!!”

Tôi hét lên thất thanh, chẳng biết lấy đâu ra sức, lao tới ôm chặt lấy bọn nhỏ, dùng cả cơ thể mình che chắn cho con.

Một cú đá nặng nề giáng thẳng vào lưng tôi, đau đến mức tôi hoa mắt, suýt ngất.

“Còn dám phá chuyện của tôi?”

“Đánh mạnh vào! Cho con điên này một bài học!”

“Rồi bắt mèo lại!”

Lâm Kiều Kiều khoanh tay đứng nhìn, lạnh lùng ra lệnh.

Ngay sau đó, cả đám người hầu và vệ sĩ ập vào,

Nắm đấm, cú đá, móng tay — như mưa rơi xuống người tôi.

Đau đến từng khớp xương, từng lỗ chân lông.

Nhưng tôi vẫn ôm chặt lấy lũ nhỏ trong lòng, quyết không buông.

“Tiểu thư! Buông ra! Buông ra để tôi cứu tiểu thư!”

Dì Trương gào khóc, cố lao đến cứu tôi, nhưng bị hai tên vệ sĩ giữ chặt.

“Meo meo!”

Mấy con mèo nhỏ trong lòng tôi cũng phát ra tiếng rên đầy giận dữ và lo lắng.

Chúng đang giãy giụa muốn thoát ra, dường như chỉ cần tôi cho phép, sẽ lập tức xông lên liều mạng với Lâm Kiều Kiều.

Tôi nằm rạp trên đất, thì thầm với chúng bằng một giọng yếu ớt chỉ tụi nhỏ mới nghe được:

“Đừng… còn nhớ tối qua các con đã hứa gì với mẹ không?”

Sự việc đêm qua khiến tôi sợ hãi tột độ.

Nên tôi đã dặn kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần có người ngoài, tuyệt đối không được nói chuyện, càng không được biến lại thành người.

Nhớ lại lời hứa, chúng cố nhịn, nước mắt long lanh, cuộn tròn trong lòng tôi.

Nhưng mấy tên vệ sĩ kia xuống tay cực tàn nhẫn.

Chỉ vài cú đã khiến tôi đau đến mức không thở nổi.

Cả người như sắp nát vụn.

Thế nhưng trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý niệm:

Dù có chết, tôi cũng không buông tay.

Con tôi, không ai được đụng vào!

Ngay khi tôi sắp ngất đi vì đau đớn, bóng dáng Hạ Vân Đình đạp cửa xông vào:

“Các người đang làm gì đấy?!”

8

Hạ Vân Đình đến rồi!

Vừa nghe tiếng hắn, những cú đấm đá giáng lên người tôi lập tức dừng lại.

Tôi cố gắng ngẩng đầu, qua khe mắt sưng vù, thấy Hạ Vân Đình mặt lạnh như băng đứng sừng sững ở cửa.

Lúc này, toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh còn đáng sợ hơn cả đêm qua gấp trăm lần.

Ánh mắt lạnh lùng ấy quét qua căn phòng.

Trước là tôi — người đầy thương tích, nằm rũ rượi trên sàn.

Rồi đến mấy con mèo nhỏ đang được tôi ôm chặt trong lòng.

Cuối cùng, ánh mắt như lưỡi dao của hắn dừng lại trên Lâm Kiều Kiều cùng đám vệ sĩ và người hầu hung hãn.

Giọng hắn vang lên lạnh buốt:

“Lâm Kiều Kiều.”

“Cô không ở biệt thự của mình, lại dẫn một đám người đến kho chứa đồ đánh nhau, là có ý gì?”

Giọng hắn tuy bình thản nhưng tuyệt đối không có chút ấm áp nào.

Lâm Kiều Kiều rõ ràng không ngờ Hạ Vân Đình sẽ đột nhiên xuất hiện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)