Chương 7 - Khi Mẹ Trở Về
08
Ba ngày sau, tập đoàn Quách thị tổ chức cuộc họp cổ đông khẩn cấp.
Ngay trước khi cuộc họp bắt đầu, toàn bộ hộp thư điện tử của ban giám đốc và cổ đông đều nhận được một email ẩn danh.
Đính kèm trong email là bằng chứng mẹ tôi năm xưa hối lộ nhân viên bệnh viện, bản scan giấy khai sinh giả, cùng bảng sao kê các khoản giao dịch tài chính với người phụ trách trại trẻ mồ côi.
Phần “đặc sắc” nhất chính là một đoạn ghi âm ở cuối email.
Trong đó, giọng mẹ tôi rõ ràng vang lên:
“Chỉ cần khiến Chí Cường tin rằng Vũ Vi là con ruột của chúng tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng được…”
Cuộc họp lập tức nổ tung.
Theo báo chí tài chính đưa tin sau đó, Quách Chí Cường ngay tại chỗ tuyên bố:
đóng băng toàn bộ tài sản đứng tên mẹ tôi, đồng thời khởi động thủ tục pháp lý để đòi lại tất cả chi phí đã chi cho ‘con gái nuôi’ trong suốt những năm qua.
Một người trong cuộc tiết lộ, chỉ riêng tiền học phí trường quốc tế và lớp học piano của Quách Vũ Vi cũng đã vượt quá sáu triệu tệ.
Ba ngày sau buổi họp, tài khoản ngân hàng của tôi đột ngột nhận được một khoản chuyển khoản: 5 triệu nhân dân tệ.
Ghi chú chỉ vỏn vẹn ba chữ:
“Phí bịt miệng.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khoé môi chậm rãi nhếch lên.
Quách Chí Cường quả nhiên là người thông minh.
Ông ta không muốn vụ việc tiếp tục lan rộng, làm ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty — càng không muốn người ngoài biết ông ta bị lừa suốt mười tám năm trời.
Năm triệu này, vừa là bồi thường, vừa là một lời cảnh cáo.
— Im miệng mãi mãi.
Tôi nhắn lại một dòng:
“Tôi nhận tiền. Câu chuyện đến đây kết thúc.”
Tin nhắn đáp lại gần như tức khắc:
“Đừng để tôi gặp lại cô.”
Tôi khẽ cười, rồi quăng điện thoại sang một bên.
Một tuần sau, tôi nhìn thấy tin tức về mẹ trên chuyên mục tài chính.
Trong ảnh, bà mặc chiếc áo khoác giảm giá của một thương hiệu giá rẻ, chật vật né tránh ống kính phóng viên.
Tiêu đề ghi rõ:
“Cựu phu nhân Quách thị dính nghi án lừa đảo, toàn bộ tài sản bị phong toả.”
Trong điện thoại tôi, vẫn còn lưu lại tin nhắn cuối cùng mẹ gửi:
“Nhàn Nhàn, mẹ biết sai rồi…
Giờ mẹ chẳng còn gì cả…
Con có thể… giúp mẹ một lần được không?”
Tôi để ngón tay lơ lửng trên màn hình thật lâu, cuối cùng chỉ gõ một chữ:
“Không.”
Tin nhắn gửi đi thành công.
Tôi nhấn giữ số điện thoại, chọn: “Chặn liên lạc.”
Từ đó, mẹ tôi và Quách Vũ Vi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Có người nói họ chuyển tới một thành phố nhỏ ở miền Nam.
Cũng có người đồn họ đã xuất ngoại.
Nhưng dù thế nào, cái danh xưng “Quách phu nhân” lộng lẫy ngày xưa đã vĩnh viễn biến mất khỏi giới thượng lưu.
Lần cuối cùng tôi nghe tin về họ là nửa năm sau.
Một người bạn học cũ tình cờ trông thấy mẹ tôi trong một khu nhà trọ rẻ tiền ở một thành phố hạng ba.
Bà đang làm thu ngân cho một siêu thị nhỏ, tóc tai rối bù, nếp nhăn nơi khoé mắt chẳng còn được che đậy bởi phấn son.
Bên cạnh bà là Quách Vũ Vi — đã bỏ học, đi làm thuê, đứng lặng lẽ, khuôn mặt lạnh tanh, không còn chút kiêu ngạo của “thiên tài Thanh Hoa” năm nào.
Bạn tôi lén chụp lại một bức ảnh gửi cho tôi.
Tôi chỉ nhìn vài giây rồi xoá đi.
Họ sống ra sao, đã không còn liên quan đến tôi nữa.
09
Tôi dùng năm triệu ấy để làm ba việc:
Việc đầu tiên — trả sạch toàn bộ nợ nần.
Khoản vay học phí đại học, nợ thẻ tín dụng, thậm chí cả vài nghìn tệ mượn dì từ hồi nhỏ… tất cả được xóa sổ, không còn một gánh nặng nào đè trên vai.
Việc thứ hai — mua một căn hộ nhỏ.
Không ở trung tâm thành phố, nhưng nắng chan hòa, có một ban công rộng để tôi trồng những loài hoa mình thích.
Việc thứ ba — nghỉ hẳn công việc tăng ca triền miên.
Tôi mở một quán cà phê – hiệu sách nho nhỏ, mỗi ngày sống giữa hương cà phê thơm lừng và những trang sách mình yêu.
Không còn phải nhìn sắc mặt cấp trên mà sống.
Thỉnh thoảng, tôi ngồi bên khung cửa sổ quán cà phê, nhìn dòng người qua lại bên ngoài mà thẫn thờ suy nghĩ.
Hai mươi năm trước, cô bé bị bỏ rơi năm ấy… có lẽ chẳng bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó, mình lại có thể sống tự do đến thế này.