Chương 3 - Khi Mẹ Trở Về

Nhìn bàn tay run rẩy của bà khi mở điện thoại chuyển khoản, tôi bỗng nhớ lại hồi đại học mình phải làm ba công việc một lúc để gom đủ học phí.

Có lần làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, suýt nữa bị gã say rượu sàm sỡ.

Đêm hôm ấy tôi ngồi sau cửa hàng, khóc đến sáng. Vậy mà chẳng có ai để tôi gọi điện cầu cứu.

Tôi chỉ vào phần ghi chú trên điện thoại bà:

“Ghi chú vào, ‘Tự nguyện tặng, không hoàn trả’.”

m thanh thông báo chuyển khoản vang lên — mười vạn tệ.

Số tiền ấy vừa đủ để tôi trả nợ tiền thuê nhà, và còn có thể tìm được một chỗ trọ đàng hoàng hơn.

“Thứ Sáu tôi xin nghỉ làm, nhớ gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi.”

Mẹ gật đầu, ánh mắt lại rơi vào đống hộp mì gói chất đống ở góc tường:

“Con… bình thường chỉ ăn mấy thứ này thôi sao?”

Tôi cười khẩy:

“Chứ bà tưởng ai cũng như con gái bà, ngày ngày ăn rau hữu cơ thịt bò nhập khẩu chắc?”

Mặt bà thoắt đỏ bừng.

“Không còn chuyện gì nữa thì mời về cho.” Tôi kéo cửa ra.

Mẹ tôi lưỡng lự đứng lên, lúc ra đến cửa còn quay đầu lại nhìn cái ống sưởi rò gió:

“Mùa đông lạnh thế này, con sao không…”

“Cút.” Tôi ngắt lời, đóng sầm cửa lại.

Tựa lưng vào cánh cửa, tôi nghe tiếng chân bà dừng một lúc ngoài hành lang, rồi dần dần xa đi.

Tôi trượt người ngồi bệt xuống sàn, nhìn số dư mới tăng trong tài khoản ngân hàng, bỗng nhiên vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Số tiền đó với bà ta chỉ như tiền mua một chiếc túi xách, nhưng với tôi, lại là chiếc phao cứu mạng.

Tôi mở ứng dụng thuê nhà, bắt đầu tìm những phòng trọ có điều kiện tốt hơn — ít nhất phải có cửa sổ thật sự, để ánh mặt trời chiếu vào được.

Ngoài trời lại mưa nữa rồi, mưa rơi lộp độp lên ô cửa nhỏ duy nhất của căn tầng hầm.

Tôi nhớ lại hồi nhỏ, sợ nhất là những ngày mưa, vì mái nhà cũ kỹ của ông bà ngoại hay bị dột, chiếc giường nhỏ của tôi lúc nào cũng ẩm ướt.

Khi ấy, tôi thường hay mơ mộng: giá mà mẹ đến đón tôi về sống trong ngôi nhà sạch sẽ, ấm áp của mẹ.

Thật là một giấc mơ ngây thơ.

Tôi cười khẩy, ném đống hộp mì gói vào thùng rác.

Giờ đây tôi đã không còn mơ mộng những điều ấy nữa.

04

Hành lang bệnh viện tư sáng đến chói mắt, mùi thuốc sát trùng hoà lẫn với hương nước hoa đắt tiền.

Mẹ tôi bước đi trước, giày cao gót gõ lách cách trên nền đá cẩm thạch, dây xích chiếc túi Chanel óng ánh trên vai bà.

“Mời bên này, bà Quách.” Y tá nở nụ cười niềm nở dẫn đường, nhưng ánh mắt liên tục liếc nhìn tôi, nhất là khi thấy trên phiếu khám có ghi “đánh giá khả năng cấy ghép tử cung”, lông mày cô ta suýt nữa bay lên tận trán.

Trước quầy xét nghiệm máu, bác sĩ liên tục đối chiếu chứng minh thư của tôi:

“Muốn đánh giá nguy cơ phẫu thuật hiến tử cung vì tình trạng tử cung đôi? Phải làm cộng hưởng từ và nội soi buồng tử cung, cô chắc chắn muốn tiếp tục?”

Tôi còn chưa lên tiếng, mẹ tôi đã chen tới:

“Bác sĩ, chúng tôi là mẹ con ruột, con bé tự nguyện hiến mà!”

“Lên bàn, kéo quần xuống ngang đầu gối.” Bác sĩ siêu âm lạnh lùng ra lệnh.

Tôi nhìn chằm chằm lên vết nứt trên trần nhà, nhớ lại hồi đại học từng ngất đi vì đau bụng kinh. Lúc đó bạn cùng phòng đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ bảo tử cung tôi dị dạng, sau này mang thai sẽ rất khó khăn.

“Đây, chính là cấu trúc tử cung đôi.” Bác sĩ chỉ vào hình ảnh trên màn hình, nói với mẹ tôi như đang giới thiệu một sinh vật quý hiếm nào đó.

Mẹ tôi dán sát vào màn hình, mắt sáng rỡ:

“Vậy lấy một cái chắc không sao chứ?”

Bác sĩ cau mày:

“Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, huống chi là phẫu thuật lấy nội tạng…”

“Nó còn trẻ, hồi phục nhanh mà!” Mẹ ngắt lời, rồi quay sang cười với tôi:

“Phải không, Nhàn Nhàn?”

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ lau sạch gel siêu âm trên bụng.

Ba ngày sau, sáng sớm vừa chen được lên tàu điện ngầm, tôi đã nhận được tin nhắn thoại của mẹ.

“Nhàn Nhàn! Kết quả khám có rồi! Bác sĩ nói cơ thể con hoàn toàn phù hợp để hiến tặng! Đúng là ông trời thương mà!”

Tôi lập tức nhắn lại:

“Nhớ số tiền đã thỏa thuận: hai triệu. Một xu cũng không thiếu.”

Điện thoại lập tức rung lên, mẹ tôi gọi đến ngay.

Tôi do dự một chút rồi bắt máy.

“Nhàn Nhàn à~ bác sĩ nói con có hai tử cung, giữ lại một cái là đủ rồi. Mẹ thật sự đang rất khó khăn, con có thể thông cảm cho mẹ một chút không…”

“Tút ——” Tôi thẳng tay cúp máy, rồi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Sáng hôm sau, tôi vừa bước ra khỏi thang máy công ty thì thấy mẹ tôi và một người đàn ông mặc vest đứng trong sảnh.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, đôi mắt bé tí như hai hạt đậu đen đang bực bội nhìn đồng hồ.

“Nhàn Nhàn!” Mẹ chạy tới kéo tay tôi, “Đây là chú nhỏ họ Quách, làm cố vấn pháp lý cho công ty của bố dượng con.”

Người đàn ông đẩy gọng kính, lấy ra một tập tài liệu từ cặp da: