Chương 7 - Khi Mẹ Quay Lưng
Thành Dương ôm lấy tôi, vỗ nhẹ sau lưng.
“Đừng để bản thân tức đến bệnh. Không đáng đâu.”
“Tại sao họ lại ích kỷ như vậy?”
Tôi dựa vào ngực anh, nước mắt rơi không ngừng.
“Vương Hạo vì tiền mà không cần mạng của mẹ.”
“Ba mẹ vì nó mà lấy cả tiền cứu mạng của Niệm Niệm.”
“Thành Dương… trước đây em đúng là mù mới tốt với họ như vậy.”
Hai ngày sau, người đàn ông kia kéo đến khu chung cư của tôi treo băng rôn lớn:
“BÁN THUỐC GIẢ LỪA TIỀN, HẠI NGƯỜI BỆNH”
Kèm theo ảnh của Vương Hạo.
Nếu không phải trên đó có tên và số điện thoại của tôi kèm chữ “đồng phạm”, chắc tôi còn thấy hả dạ.
Hàng xóm chỉ trỏ.
Niệm Niệm sợ tới mức không dám bước ra khỏi nhà.
Thành Dương không chịu nổi nữa, báo cảnh sát ngay.
Anh đưa hết bằng chứng người đàn ông đe dọa cho cảnh sát, băng rôn được tháo xuống.
Cảnh sát nhanh chóng tìm được Vương Hạo.
Khi bị đưa về đồn, cậu ta còn kêu oan:
“Tôi chỉ chạy việc vặt cho bạn! Tôi không biết đó là thuốc giả! Tôi cũng bị hại mà!”
Nhưng tin nhắn, chuyển khoản, lời khai của người mua — từng cái một đều tố cáo cậu ta.
Cuối cùng, không cãi được nữa, Vương Hạo bị lập án điều tra vì tội buôn bán sản phẩm giả, kém chất lượng.
Ba tôi gọi đến, giọng nghẹn lại:
“Đình Đình, con nói giúp với bên công an đi. A Hạo còn trẻ, nó không thể đi tù!”
“Con là chị, con không thể bỏ mặc em con chết được!”
“Bỏ mặc?”
Tôi cười, nước mắt trào ra.
“Nó khiến mẹ ngộ độc.”
“Nó tiêu tiền cứu mạng của con gái tôi.”
“Nó khiến mẹ con tôi bị người ta sỉ nhục.”
“Giờ nó phải chịu trách nhiệm, ba lại bảo tôi cứu nó?”
“Gia đình này… đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.”
Tôi cúp máy.
Không liên lạc lại nữa.
Cuối cùng, Vương Hạo bị phạt tù một năm.
Ngày tòa tuyên án, mẹ lại tìm đến nhà tôi.
Lần này bà không la lối.
Bà chỉ đứng trong hành lang, trông tiều tụy hơn cả chục năm tuổi.
“Đình Đình…”
“Con hận mẹ cũng được.”
“A Hạo vào tù rồi… mẹ với ba đều già rồi… không ai chăm.”
Bà đưa ra một phong bì.
Tôi mở ra — năm vạn tiền mặt.
“Đây là phần còn lại. Cộng với ba vạn trước kia… tám vạn hoàn đủ cho con.”
Tôi nhận lấy.
Không nói gì.
“Đình Đình…”
Khi tôi quay vào nhà, bà gọi tôi lại, giọng run rẩy.
“Mẹ biết trước đây mẹ sai.”
“Thiên vị con trai, làm con đau lòng.”
“Con… có thể thỉnh thoảng về thăm mẹ và ba được không?”
Bà bật khóc.
Tôi nhìn bà như nhìn một người xa lạ.
Trong lòng không còn hận.
Nhưng cũng không còn yêu.
Chỉ còn trống rỗng.
“Không cần. Giữa chúng ta… đã không còn là một gia đình.”
Tôi khép cửa lại.
Cũng khép lại mọi hy vọng cuối cùng với nơi gọi là “nhà”.
9
Sau khi Vương Hạo vào tù, cuộc sống của ba mẹ tôi tuột dốc không phanh.
Ba tôi vốn ham ăn biếng làm, trước kia sống dựa vào tiền sinh hoạt tôi gửi và “hiếu kính” của Vương Hạo.
Giờ không còn nguồn tiền, ông chỉ có thể nhặt ve chai để cầm cự qua ngày.
Mẹ tôi vì ăn quá lâu mấy loại thực phẩm chức năng ba không mà gan tổn thương nặng.
Bà phải uống thuốc điều trị lâu dài, mỗi tháng là một khoản chi không nhỏ.
Họ đã tìm tôi vài lần, mỗi lần đều là nhờ tôi cho tiền, nhờ tôi chăm sóc.
Mẹ thậm chí còn học làm món dưa chua mà hồi nhỏ tôi thích, mang đến tận dưới công ty tôi.
“Đình Đình, mẹ biết con thích ăn cái này nên học làm. Con… có thể nể mặt nó, tha thứ cho mẹ một lần được không?”
Tôi trả lại hộp dưa chua, bình tĩnh nói:
“Con sẽ không đưa tiền cho mẹ. Tiền thuốc của mẹ, hãy tìm Vương Hạo.
Nó là người mẹ thương nhất. Và cũng là người khiến mẹ thành ra thế này.”
“Vương Hạo đang ngồi tù, nó lấy đâu ra tiền…” mẹ tôi nghẹn ngào.
“Đình Đình, mẹ biết con có tiền. Con thương mẹ một chút được không?”
“Thương mẹ?”
Tôi nhìn bà, trái tim không còn chút dao động nào.
“Hồi con gái con nằm trong bệnh viện, cần tiền cứu mạng, ba mẹ có thương không?”
“Giờ mẹ ra nông nỗi này… là do chính mẹ chọn.”
Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Ngày trước, tôi từng bị họ đánh đến nát bấy trong tấm lưới mang tên “tình thân” mà họ tự dệt.
Hôm nay tôi không còn muốn cầu xin thứ tình cảm giả tạo ấy nữa.
Tôi quay đầu, bước về phía những người thật sự đáng để tôi trân trọng và yêu thương.
(Hoàn)