Chương 3 - Khi Mẹ Quay Lưng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vương Hạo đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

“Chị bị sao vậy? Tiền đó mẹ cho tôi, thì là của tôi.”

“Niệm Niệm bệnh thì liên quan gì tới tôi? Chị tự nghĩ cách đi!”

“A Hạo… đó là tiền cứu mạng…” tôi gào lên, giọng vỡ nát.

“Ồn ào quá!” Ba tôi cuối cùng cũng mở miệng, giọng đầy bực dọc.

“Đình Đình, tiền trong nhà đương nhiên phải ưu tiên cho em con dùng.”

“Niệm Niệm bệnh thì kêu Thành Dương xoay. Đàn ông mà ngay cả mười vạn cũng lo không nổi sao?”

“Ba! Đó là mạng sống của con gái con!” Toàn thân tôi run rẩy, “Tiền đó là của con! Con chỉ nhờ mẹ cất giùm!”

“Sao mọi người có thể tự ý đưa nó cho người khác chứ?”

“Mẹ, con xin mẹ… mẹ trả lại tiền cho con, cứu Niệm Niệm với…”

Mẹ tôi bất ngờ đá tôi ra, ánh mắt lạnh buốt.

“Đừng ở đây khóc lóc làm phiền! Không có tiền!”

“Muốn mạng thì mẹ chỉ có một cái mạng này, tới lấy đi mà đổi!”

“Một đứa con gái không mang lại được gì, chết rồi cũng tốt, còn đỡ phí cơm!”

“Biết đâu còn hợp được âm hôn với ai đó!”

“Mẹ!” Tôi còn chưa kịp nói, Vương Hạo đã nhào lên đẩy mạnh một cái.

Tôi ngã xuống nền gạch, đau đến choáng váng.

“Chị đừng quá đáng! Chỉ là một đứa con gái thôi có gì ghê gớm?”

“Mẹ nói không có tiền rồi, chị còn làm loạn? Chị muốn mẹ tức chết à?”

Tôi nhìn ba gương mặt lạnh như sương giá, cảm giác trái tim chìm xuống từng chút một.

Mẹ tôi bước đến, vung tay tát tôi một cái, nặng hơn tất cả những cái trước.

“Cút! Còn dám quay lại đòi tiền, tao đánh gãy chân!”

Má tôi bỏng rát, còn trong lòng là sự tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Tôi đứng dậy, nhìn họ, từng chữ rơi ra như cắt vào lưỡi.

“Rồi sẽ có ngày các người hối hận.”

Tôi quay lưng bỏ chạy.

Ra đến đường, xe cộ tấp nập trước mắt mà tôi không biết nên đi về đâu.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo.

Giọng Thành Dương mệt mỏi nhưng bình tĩnh:

“Đình Đình, anh xoay được rồi. Anh bán xe của ba anh… đủ mười vạn. Em về bệnh viện đi, nhanh lên.”

Nước mắt tôi tuôn xuống quá nhanh, không kịp kìm.

Chiếc xe đó là phương tiện duy nhất của ba anh – ông cụ sức khỏe đã yếu.

Vì Niệm Niệm… anh lại sẵn lòng làm đến mức đó.

Còn ba mẹ ruột của tôi… biết cháu gái bệnh nguy kịch mà còn buông lời cay độc, còn lấy luôn số tiền tôi vất vả dành dụm.

Tôi chạy về bệnh viện.

Niệm Niệm nằm đó, nhỏ bé và yếu ớt, khiến tim tôi nhói đến mức không thở nổi.

Thành Dương ngồi trên ghế dài, sắc mặt tái nhợt vì lo lắng và mệt mỏi.

Thấy tôi, anh đứng dậy.

Trong mắt không có trách móc, chỉ có sự mệt mỏi sâu đến tận cốt tủy.

“Đình Đình… chúng ta ly hôn đi.”

Tôi chết lặng, nước mắt rơi ngay lập tức.

“Thành Dương, em…”

“Anh không trách em chuyện tiền bạc.” Anh cắt lời, giọng khàn đặc.

“Anh là… mệt rồi.”

“Nhiều năm như vậy, em hết lòng với nhà mẹ đẻ, còn họ đối xử với em thế nào?”

“Niệm Niệm bệnh nguy kịch, họ không những không giúp, còn đánh em, lấy tiền của em cho A Hạo tiêu xài.”

“Sự hiếu thuận mù quáng của em, anh không chịu nổi nữa.”

“Anh không thể để Niệm Niệm lớn lên trong cái bóng u tối của những người đó.”

“Không… Thành Dương, em biết sai rồi!” Tôi níu lấy tay anh, khóc nấc.

“Em sẽ không đối tốt với họ nữa. Em sẽ không để họ ảnh hưởng đến gia đình mình nữa!”

“Anh đừng ly hôn… chúng ta cùng chăm Niệm Niệm… được không?”

Thành Dương nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

“Anh cho em một cơ hội.”

“Anh hy vọng em hiểu rõ… nhà của chúng ta, mới là thứ em cần bảo vệ.”

Tôi gật đầu liên tục, nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn.

Khoảnh khắc đó, tôi mới thật sự tỉnh ngộ.

Thứ tình thân mà tôi luôn cố níu giữ… chưa từng đáng giá.

Điều tôi cần trân trọng, luôn ở ngay cạnh: chồng tôi, con gái tôi.

Không phải những người chỉ biết đòi hỏi và làm tôi tổn thương.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)