Chương 8 - Khi Mẹ Làm Hỏng Cuộc Đời Tôi
8
Gặp lại mẹ lần nữa, đã là một năm sau.
Thực ra trong suốt một năm ấy, mẹ vẫn thường gọi cho tôi.
Bà muốn tôi về nhà thăm, tôi chỉ qua loa cho xong.
Bà đến cả chỗ làm tìm tôi, tôi cũng lấy cớ đi công tác.
Tôi biết, sau khi bố qua đời, em trai bỏ đi, mẹ vì cuộc sống buộc phải ra ngoài làm việc.
Nhưng bà chẳng có kỹ năng, cũng chẳng có kinh nghiệm, thứ duy nhất có thể làm chỉ là giúp việc, dọn dẹp.
Không biết mẹ gặp vận gì mà nơi làm giúp việc đầu tiên lại là nhà một minh tinh nhỏ.
Minh tinh đó ít khi về nhà, chỉ yêu cầu mẹ tôi chăm chó và giữ nhà sạch sẽ.
Nhưng bà ấy đâu hiểu tính mẹ tôi.
Mẹ làm giúp việc chưa được bao lâu, đã đem chuyện riêng tư của minh tinh kể khắp nơi.
Đúng lúc có paparazzi rình soi chuyện scandal của minh tinh, gặp mẹ trong khu chung cư.
Chỉ vài câu gợi chuyện, mẹ tôi đã lỡ miệng hết sạch.
Paparazzi kia không chỉ đưa thông tin lên mạng, mà còn đăng video có mặt mẹ tôi để chứng minh độ tin cậy.
Chuyện này gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới minh tinh.
Cuối cùng minh tinh kiện cả mẹ lẫn paparazzi, nhất định muốn mẹ tôi ngồi tù.
Vì vậy lần tôi gặp lại mẹ là trong trại tạm giam.
Mẹ khóc lóc cầu xin tôi giúp bà ra ngoài.
Tôi giơ tay biểu thị bất lực.
Mẹ gào lên:
“Ý mày là gì, mày không muốn giúp tao đúng không, mày làm nhà nước chẳng phải quen biết công an sao, mày xin người ta thả tao ra đi!”
Khoảnh khắc đó, tôi lại thấy may mắn vì mẹ đang bị giam.
Chứ với cái miệng này, còn ở ngoài thì tôi cũng mất việc theo.
Nhìn mẹ khóc, tôi lạnh giọng:
“Mẹ vẫn chưa nhận ra lỗi sao?”
Mẹ cau mày: “Ý mày là gì?”
Tôi nói:
“Tin vào nhân quả không?”
Mẹ tức giận:
“Mày còn mỉa mai tao, tao là mẹ mày đấy, mày làm vậy đúng à?”
“Tại mẹ là mẹ con nên con mới chịu đựng mẹ đến giờ.” Tôi cười nhạt, “Sao mẹ vẫn khó ưa vậy, em trai con bị mẹ phá hỏng giấc mơ, bố còn vì cái miệng mẹ mà chết, đến giờ mẹ vẫn không biết giữ nó lại?”
Mặt mẹ tái mét, vẫn cãi:
“Nói vậy thì được ích gì.”
“Không có ích gì hết.” Tôi nhìn bà, nhấn từng chữ:
“Mẹ — đáng — đời.”
Tôi đứng dậy rời đi.
Mẹ vẫn gào phía sau:
“Cho tao vào tù thì mày được gì, tao mang tội thì đời mày cũng chẳng khá đâu, đừng mơ thăng tiến phát tài!”
Câu đó, mẹ nói đúng.
Bố mẹ phạm tội sẽ ảnh hưởng đến vị trí của tôi trong hệ thống nhà nước.
Nhưng tôi đâu có tham vọng leo cao.
Cả đời này tôi chỉ cần bình yên làm một công chức nhỏ, sống đơn giản cũng đủ rồi.
Cuối cùng, mẹ bị kết án ba năm tù.
Trong tù cũng chẳng khá gì, vì cái miệng đó mà ăn đòn suốt.
Bà thường viết thư cầu cứu tôi.
Ba năm sau, khi bà ra tù, tinh thần đã không còn bình thường.
Đi khám thì bác sĩ bảo bà bị tâm thần phân liệt.
Tôi chỉ có thể đưa bà vào bệnh viện tâm thần, quyết tâm không bao giờ cho bà về nữa.
Mỗi tháng chi phí không hề nhỏ, tôi đành tính liên lạc em trai xin tiền.
Nhưng chưa kịp liên lạc thì có người gọi cho tôi trước.
Em tôi làm vệ sĩ cho một doanh nhân giàu có thì bị tai nạn xe.
Lúc xảy ra tai nạn, em bản năng che chắn cho nữ chủ tịch bên cạnh.
Và em trai tôi ra đi.
Nữ chủ tịch đau lòng, bồi thường cho gia đình em — tức là tôi — một triệu tệ.
Nhìn những con số trong tài khoản.
Tôi gần như bật cười thành tiếng.
Vậy là tốt rồi, tiền chữa trị cho mẹ coi như có nguồn.
(Toàn văn hoàn)