Chương 8 - Khi Mẹ Gặp Lại Nam Thần

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi bật cười, cười đến đắng lòng.

Thấy chưa? Có khi người ta căn bản không hề đặt tôi vào lòng.

Tôi đem cơn giận với Tiêu Diện biến thành động lực, vùi đầu vào công việc.

Nếu không phải cuối tuần đã hứa đưa con đi công viên giải trí, có khi tôi đã ngủ luôn ở công ty làm thêm rồi.

Sáng thứ Bảy, đang say giấc thì bị tiếng chuông cửa dồn dập làm tỉnh.

Tôi bực bội đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Tiêu Diện — mặc vest đồng phục hàng không chỉnh tề, dáng người cao ráo, gương mặt góc cạnh sắc sảo.

Khi ánh mắt anh nhìn tôi, lại mang theo ý cười dịu dàng.

“Xin lỗi nhé, mấy hôm trước công ty đột ngột gọi anh về gấp, không kịp nói với em. Giận lắm đúng không?”

11

“Thì ra trong lòng em, anh là người nhỏ nhen vậy sao?”

Tôi dễ giận đến thế à?

Rõ ràng chuyện này là do anh sai trước, trước khi đi ít ra cũng phải nói một tiếng chứ.

Anh bị câm hả?

Lúc này, con trai tôi dụi mắt từ trong phòng bước ra.

“Mẹ ơi, con nghe thấy giọng chú Tiêu thì phải.”

“Oa! Chú Tiêu hôm nay đẹp trai quá trời luôn á!”

Vừa nhìn thấy Tiêu Diện đứng ở cửa, thằng bé đã giang tay chạy vèo tới, phấn khích thấy rõ.

Nó ôm cổ anh, hết nhìn trên lại ngó dưới, y như một bé thám tử tò mò.

“Chú mặc đẹp thế, hôm nay lại lái máy bay đúng không ạ?”

Tiêu Diện dịu dàng đáp: “Ừ, hôm nay chú đưa con đi xem máy bay, chịu không?”

“Dạ chịu! Mẹ ơi mẹ ơi, hôm nay chúng ta được đi lái máy bay nè!”

Tôi ngập ngừng: “Mẹ không đi chắc được chứ…”

Một là, nếu đi… nhỡ tôi lại lỡ tay muốn “ra tay” lần nữa thì sao?

Hai là… Tiêu Diện đã hoàn thành giấc mơ năm xưa của tôi. Nghĩ đến thôi cũng thấy cảm giác kỳ lạ, như thiếu mất điều gì đó.

Tiêu Diện nắm tay tôi, không cho tôi từ chối: “Em nhất định phải đi!”

Không đấu lại được cha con nhà này, tôi đành theo Tiêu Diện đến công ty của anh.

Vừa vào tới nơi, gặp mấy đồng nghiệp của anh, ai nấy đều tò mò bu lại: “Cơ trưởng Tiêu từ bao giờ có cậu con trai to đầu thế này rồi hả?”

Tiêu Diện bình thản trả lời: “Đợi hôm nào, mời mọi người uống rượu mừng nhé.”

Tôi: ??? Rượu mừng gì cơ?

Ánh mắt mọi người thi nhau đổ dồn về phía tôi, có một đồng nghiệp nam trạc tuổi Tiêu Diện cười trêu chọc: “Ôi chà, cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực rồi à?”

“Cô gái à, cô không biết đâu, cơ trưởng Tiêu nhà ta nổi tiếng trong ngành hàng không dân dụng đấy.”

Tôi tò mò hỏi: “Sao vậy ạ?”

Anh ta phá lên cười: “Ai mà không biết anh ấy đổi ngành sang làm phi công là vì… theo đuổi tình yêu đích thực chứ!”

Tôi giật mình, vô thức quay sang nhìn Tiêu Diện.

Anh cũng đang cười nhìn tôi.

Thì ra… anh thực sự vì tôi mà đổi nghề.

Tuy anh học ở đại học hàng không, nhưng cũng học song bằng, tôi biết rõ anh vốn dĩ rất có chí hướng trong ngành tài chính.

Vậy mà bây giờ anh lại làm cơ trưởng…

Gần như chắc chắn là vì tôi.

Người khác không hiểu, chứ tôi biết rất rõ để thi được làm phi công phải cố gắng đến mức nào.

Ngày hôm đó, Tiêu Diện dẫn con trai tôi đi tham quan máy bay, thực hiện giấc mơ chạm vào “con chim sắt” của thằng bé.

Anh còn nói với con trai: “Mẹ con trước đây cũng là phi công, là một nữ phi công rất giỏi.”

Con trai tôi tròn mắt kinh ngạc, rõ ràng là bất ngờ không thôi.

Tiêu Diện nhíu mày hỏi tôi: “Em chưa từng kể với thằng bé?”

Tôi gật đầu.

“Xin lỗi, là lỗi của em.”

Tiêu Diện bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi: “Dữu Dữu, chúng ta quay lại với nhau đi được không?”

“Cho anh một cơ hội để bù đắp cho em và con, được không?”

Tôi do dự.

Ngần ấy năm trôi qua tôi đã quen với việc một mình nuôi con.

Tiêu Diện đột nhiên chen vào cuộc sống của hai mẹ con, mạnh mẽ như vậy… khiến tôi thấy rối.

“Tiêu Diện, cho em suy nghĩ đã được không?”

“Được!”

Trên đường về, con trai ngủ gục trên lưng anh.

Khi đặt thằng bé lên giường, miệng nó còn lẩm bẩm: “Chú Tiêu tốt ghê…”

Khóe môi Tiêu Diện khẽ cong, anh cúi đầu hôn lên trán thằng bé.

Tôi chợt thấy… có lẽ mình ích kỷ quá.

Thật ra trong lòng con luôn khao khát được gặp cha ruột của nó, mà tôi lại chẳng nói cho nó biết.

Sáng hôm sau, tôi hỏi con trai: “Con có thích chú Tiêu không?”

Thằng bé gật đầu, giọng chắc nịch: “Thích ạ.”

“Tại sao con thích chú ấy? Vì chú tốt với con à?”

Nó suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Chú Tiêu đúng là tốt với con, nhưng… mẹ ơi, con thấy chú ấy giống ba lắm, nên con mới thích.”

Tôi nghĩ… mình đã có câu trả lời rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)