Chương 8 - Khi Ma Quái Gõ Cửa
8
Không khí trong phòng… trộn lẫn mùi sát trùng và bi thương nồng nặc.
Tôi đẩy cửa bước vào, Bạch Tiểu U mới liếc thấy hình dạng trên bàn liền “á!” một tiếng, bịt mắt rồi vội vàng trốn ra ngoài.
“Tôi biết rồi, lão Chu vừa báo tôi.”
Tôi nói nhỏ.
Trong điện thoại, lão Chu nói có phát hiện xác một bé trai bị bạo hành đến chết, chết rất thảm, chưa rõ danh tính.
Hồ sơ được chuyển sang trung tâm pháp y, Trần Thập là người tiếp nhận.
Thân người Trần Thập khẽ cứng lại.
Anh không quay đầu, phải vài giây sau mới khẽ khàng lên tiếng:
“…Là một bé trai, khoảng bốn tuổi…
Cơ thể có nhiều vết gãy cũ, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, nội tạng bị tổn thương…
Vết thương chí mạng là phần đầu…
Bị đánh mạnh liên tiếp bằng vật tù…”
Anh nghẹn lại, không nói nổi nữa.
Hai tay chống bàn nổi đầy gân xanh.
Tôi cảm nhận được oán khí đau buồn từ linh hồn đứa trẻ.
Ngoái đầu nhìn sang một góc bàn mổ.
Một bóng dáng nhỏ bé mờ mờ đang cuộn mình nơi đó, ôm gối, cúi đầu, vai run run, mỏng manh gần như trong suốt.
Trần Thập đột ngột ngẩng đầu nhìn về góc ấy – dù không thấy gì, nhưng… anh cảm nhận được.
Khoé mắt anh đỏ lên, anh giật kính xuống, lau mặt một cách thô bạo.
“Tần Duyệt…” – Anh nhìn tôi, gấp gáp.
“Cô giúp tôi… cho tôi gặp thằng bé một lần được không?”
“Tôi muốn biết nó… có sợ không? Có đau không? Có thấy tủi thân không?
Nó có lời nào muốn nói không?
Tôi…”
Anh hít sâu, nói đầy khẩn cầu:
“Tôi muốn ôm nó một cái.”
Tôi lấy ra nước mắt trâu đặc chế và một nhành liễu nhỏ.
“Có thể sẽ hơi rát.”
Tôi nói khẽ, rồi bôi chất lỏng vào mí mắt dưới của anh, dùng nhành liễu nhúng chu sa, vẽ một lá bùa nhỏ giữa ấn đường anh.
Trần Thập nhắm mắt.
Lúc anh mở ra…
Cảnh trước mắt khiến cơ thể anh lập tức cứng đờ.
Cơ thể Trần Thập khựng lại một nhịp rồi lùi về sau nửa bước.
Nhưng khi thấy linh hồn bé con càng co rúm lại vì hành động ấy, anh lập tức dừng lại.
“Đừng sợ… đừng sợ…”
Anh từ từ ngồi xuống, hạ thấp người để ngang tầm với linh hồn nhỏ.
“Nhóc con… xin lỗi nhé… chú có làm con sợ không? Đừng lo… chú không phải người xấu đâu… chú chỉ muốn nhìn con một chút thôi…”
Linh hồn bé nhỏ rụt rè ngẩng đầu.
Gương mặt nhợt nhạt loang đầy nước mắt, đôi mắt to tròn tràn ngập sợ hãi và mơ hồ.
Nhưng khi chạm vào ánh mắt dịu dàng, đầy đau lòng và yêu thương của Trần Thập, nước mắt của nhóc càng tuôn nhiều hơn.
“Đừng khóc… đừng khóc nữa…”
Trần Thập dang hai tay, thật chậm rãi và nhẹ nhàng ôm lấy, mặc dù cánh tay anh xuyên qua cơ thể trong suốt và lạnh buốt kia.
Linh hồn bé con lập tức ngừng nức nở.
Nhóc nhìn người chú đang khóc mà vẫn cố gắng cười dịu dàng với mình, đôi mắt đầy ngỡ ngàng.
Nhóc lao tới, vòng tay bé xíu và mờ ảo siết chặt cổ Trần Thập, chôn gương mặt lạnh ngắt vào hõm cổ ấm áp của anh.
Không có xúc cảm, chỉ là một cảm giác lạnh thấu xương.
Nhưng Trần Thập lại cảm nhận rõ rệt – có một linh hồn bé bỏng đang run rẩy bám lấy mình, tìm kiếm chút ấm áp cuối cùng.
Anh nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.
Giữ nguyên tư thế ôm trong không khí, cúi đầu khẽ áp má vào “vệt lạnh vô hình” ấy.
“Ngoan nào… đứa bé ngoan… không sao rồi… mọi thứ qua rồi… đừng sợ nữa…”
“Chú sẽ giúp con… tìm về nhà… tìm bố mẹ… và bắt những kẻ làm hại con phải trả giá…”
Anh cứ thì thầm lặp đi lặp lại như thế.
Trong vòng tay anh, linh hồn bé con không còn run nữa.
Nỗi sợ và ấm ức dần dần được thay thế bằng sự bình yên.
Cơ thể nhỏ nhắn ấy dần phát ra một luồng ánh sáng trắng dịu nhẹ, ấm áp và thuần khiết.
Ánh sáng ngày một rực rỡ rồi tan dần.
Vòng tay Trần Thập trở nên trống rỗng.
Trần Thập vẫn giữ nguyên tư thế ôm trống rỗng, ngồi thu mình trong góc phòng, nước mắt rơi ướt cả vạt áo blouse trắng trước ngực.
Phải một lúc lâu sau, anh mới khó khăn đứng dậy, bước chân lảo đảo.
Anh bước đến bên bàn giải phẫu, cầm lại dao mổ và nhíp.
Tay vẫn vững vàng, nhưng ánh mắt… đã hoàn toàn đổi khác.
Anh cúi người xuống, lưỡi dao mổ rơi xuống chính xác.
Giọng anh trầm thấp nhưng dứt khoát, hướng về máy ghi âm – cũng là như thể đang nói với linh hồn bé bỏng vừa rời đi:
“Bệnh án mã số: XC-0721. Giới tính: nam. Tuổi: khoảng 4 tuổi.
Kiểm tra bề mặt thi thể: phát hiện nhiều vết tụ máu và sẹo cũ, phù hợp với biểu hiện bị bạo hành kéo dài.
Tứ chi và xương sườn có nhiều dấu hiệu gãy cũ đã lành…
Xương sọ có ba điểm lõm mới, phù hợp với việc bị đánh nhiều lần bằng vật cứng…”
m thanh đó vang vọng trong phòng mổ lạnh lẽo.
Lúc đó, tôi mới thật sự hiểu được sứ mệnh của Trần Thập.
Công việc pháp y không chỉ là tìm ra nguyên nhân cái chết, mà còn là giúp người chết nói lời tạm biệt cuối cùng với thế giới.