Chương 2 - Khi Ma Quái Gõ Cửa
2
Hai tiểu nhân phát sáng kia lơ lửng trên vai ông, tò mò nghiêng đầu nhìn tôi.
Một đứa mặc áo yếm đỏ, tóc buộc hai bên; đứa còn lại búi tóc hai chỏm, mặc váy xanh cười khúc khích với tôi.
“Ê! Đạo trưởng! Ông…” Bố tôi đuổi theo vài bước thì bị mẹ tôi kéo lại không buông.
“Thôi đi ông Tần,” mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa nói, “Cho Duyệt Duyệt đi đi… Ở với đạo trưởng còn hơn là ở nhà bị mấy thứ kia hù chết… với lại, sau này đâu phải không gặp lại được con.”
Thế là, tôi đến sống ở đạo quán Thiên Nguyên, trở thành đệ tử chân truyền duy nhất của đạo trưởng Huyền Thanh.
Cô bé mặc áo yếm đỏ tên là A Hỏa, váy xanh là A Mộc, là bạn chơi đầu tiên kiêm bạn tập luyện của tôi.
Sư phụ dạy tôi vẽ bùa, A Hỏa cứ nhảy nhót bên cạnh làm cháy cả mép bùa.
Dạy tôi bước trận pháp, A Mộc cứ lượn tới lượn lui làm tôi ngã lên ngã xuống.
Sư phụ tức đến mức râu mép dựng đứng, cầm cái phất trần đuổi theo hai đứa nhóc kia chạy vòng quanh sân.
Cuộc sống thì náo loạn, nhưng cũng rất vui.
Thoắt cái, hai mươi năm trôi qua.
Tôi trở thành đệ tử đắc ý nhất của sư phụ.
Vẽ bùa niệm chú, bắt ma tróc yêu, phong thủy địa lý, cái gì cũng thành thạo.
Những thứ từng khiến người nhà tôi khiếp đảm, trong mắt tôi giờ chỉ là các thể năng lượng với đủ hình dạng.
Cái nào biết lý lẽ thì nói chuyện, cái nào không biết thì thu luôn – xử lý rất chuyên nghiệp.
Cho đến khi tôi vừa qua sinh nhật hai mươi hai tuổi, một cú điện thoại kéo tôi từ hiện trường vừa xử lý xong một con ma treo cổ trăm năm ngoài ngoại ô, gọi tôi về nhà.
Người gọi là anh tôi – Tần Lãng, giọng khẩn cấp vô cùng:
“Duyệt Duyệt! Mau về ngay! Trong nhà… trong nhà có hai con quỷ lông trắng xâm nhập! Hung dữ lắm! Bố mẹ sắp ngất rồi!”
Quỷ lông trắng à?
Tim tôi khựng lại – thứ này hiếm lắm, đạo hạnh rất cao.
Tôi chẳng kịp nghỉ ngơi, nhét vội xấp bùa lôi mới vẽ xong vào túi, cuống cuồng lao về biệt thự nhà họ Tần đã lâu không quay lại.
Vừa bước một chân vào phòng khách – nơi được bảo vệ nghiêm ngặt đến ruồi bay không lọt – tôi lập tức biết mình bị lừa.
Làm gì có con quỷ lông trắng nào?
Chỉ thấy bố mẹ tôi và anh trai, ba người ngồi ngay ngắn thành hàng, mặt ai nấy đều cười gượng y chang nhau.
“Bố, mẹ, anh,” tôi quẳng cái balo lên sofa da thật, “quỷ lông trắng đâu? Chỉ cho em coi thử xem?”
Bố tôi ho khan:
“Khụ khụ, Duyệt Duyệt à, về rồi là tốt rồi, về rồi là tốt rồi. Ngồi đi, ngồi đi!”
Mẹ tôi vội vàng đứng lên rót nước, ánh mắt cứ tránh né:
“Con yêu, con mệt rồi phải không? Nhìn con đi, ra ngoài gió sương vất vả, gầy đi bao nhiêu rồi kìa…”
Anh tôi – Tần Lãng – thì rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Được rồi, nói thẳng đi.”
Tôi ngả lưng ra sau sofa, vắt chân lên đầy ung dung.
Bố tôi xoa tay, mặt mày đầy vẻ “vì con gái tốt thôi” mà bắt đầu giọng điệu răn dạy:
“Con à, con cũng lớn rồi, đừng suốt ngày mê mấy thứ thần thần quỷ quỷ nữa…”
Mẹ tôi liền tiếp lời:
“Nhà mình có một dự án rất quan trọng, cần con tham gia.”
Tôi nhướng mày:
“?”
Bố nói:
“Kết hôn liên minh gia tộc.”
Anh tôi lập tức chen vào bổ sung:
“Bên kia cũng giống em, thích làm việc với người chết.”
“Làm ngành tang lễ à?” – đầu tôi lập tức hiện ra cảnh vòng hoa, áo tang, nhạc bi ai vang vọng.
“Không phải đâu…” – mẹ tôi vội xua tay, vẻ mặt có hơi kỳ quái –
“Là… mổ xác.”
Tôi: “???”
Pháp y á?
Bắt tôi đi kết hôn với một anh pháp y?
Không lẽ não bố mẹ tôi từng bị loại ma nào cắn qua rồi sao?
“Không đi!” – tôi cắt ngang, dứt khoát từ chối.
Đùa cái gì chứ?
Tôi – Tần Duyệt, truyền nhân chính tông của đạo môn, mà lại kết đôi với một người chuyên làm việc với xác chết lạnh toát, lại còn theo chủ nghĩa duy vật?
Chỉ tưởng tượng cảnh tượng đó thôi là tôi đã muốn nghẹt thở rồi.
“Duyệt Duyệt!”
Bố tôi nghiêm mặt:
“Thằng bé đó – Trần Thập – là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường y hàng đầu, còn trẻ mà đã là trụ cột của trung tâm pháp y thành phố.
Vừa có năng lực, vừa có gia thế, tìm đỏ cả mắt trong giới này cũng chưa chắc có được!”
“Đúng đó,” – mẹ tôi cũng thêm vào –
“Ít ra cũng còn tốt hơn mấy cái thứ nhân duyên mơ hồ, vô hình vô ảnh mà con hay tin.
Thằng bé ít nhất còn là người thật việc thật, có công việc đàng hoàng.”
Anh tôi – Tần Lãng – cũng ghé qua thuyết phục:
“Em gái à, nghĩ kỹ đi, hai người cũng được tính là… ờ… nghề bổ trợ nhau?
Em lo phần siêu độ linh hồn, cậu ta phụ trách nghiên cứu phần thể xác?”
Tôi lườm một cái rõ to.
Bổ trợ cái đầu á!
Đây là kiểu “sao Hỏa đâm vào Trái Đất” thì có!
“Không hứng thú.”
Tôi đứng dậy, định về phòng.