Chương 7 - Khi Lướt Mạng Gặp Người Lạ
Tôi há miệng định nói, nhưng không thốt ra được chữ nào.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Anh ấy đang… tỏ tình với tôi sao?
Dù là theo kiểu “chen chân vào mối quan hệ người khác”.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm được mà rung động.
Đúng lúc tôi định mở lời thì anh tôi bỗng dưng chen vào.
Người anh toàn mùi rượu, khoác vai Trình Thâm một cách thân thiết.
“Trình thần! Cậu với em gái tôi thì thầm gì đấy hả?”
Trình Thâm bị anh làm giật mình, lập tức trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
“Không có gì đâu.”
Lục Dụ không tin, nheo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi.
“Thật sự không có gì?”
“Thật mà.” Tôi vội vàng đáp.
Lục Dụ “ồ” một tiếng, sau đó lè nhè nói với Trình Thâm:
“Trình Thâm à, để tôi nói cho cậu biết, em gái tôi nhìn thì được đấy, nhưng tính cách tệ lắm, vừa lười vừa ham ăn, ai cưới nó là xui tận mạng luôn.”
“Cậu đừng bị vẻ ngoài của nó lừa đấy.”
Tôi: “……”
Cảm ơn anh nhiều nha, người anh yêu dấu của tôi.
Trình Thâm liếc nhìn tôi một cái, khoé môi dường như khẽ cong lên một nụ cười rất nhẹ.
“Vậy à?”
Anh lạnh nhạt hỏi lại.
“Nhưng tôi thấy… cô ấy rất tuyệt.”
Lục Dụ sững người.
Tôi cũng sững người.
“Cái gì cơ?” Lục Dụ dụi tai, “Cậu nói cái gì?”
Trình Thâm không trả lời anh tôi, mà quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt anh chăm chú, nghiêm túc.
“Tôi thấy em rất tốt.”
Anh lặp lại một lần nữa.
Lần này, tôi nghe rõ ràng từng chữ.
Mặt tôi “bừng” đỏ lên ngay lập tức.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn phá tung mọi thứ mà lao ra ngoài.
Tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi rồi.
Tối hôm đó, tôi mất ngủ.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói “Tôi thấy em rất tốt” của Trình Thâm.
Còn cả câu hỏi mang tính giả định của anh ấy nữa.
“Nếu một ngày nào đó, em chia tay cậu ta… em có thể… có thể cân nhắc đến anh không?”
Tôi vùi mặt vào chăn, hào hứng đến mức đạp chân loạn xạ.
Anh ấy thích mình!
Anh ấy thật sự thích mình!
Nhận thức này khiến tôi vừa vui mừng vừa rối bời.
Vui vì người tôi thích cũng thích tôi.
Rối vì giữa chúng tôi còn có một hiểu lầm to lớn.
Tôi có nên nói thật với anh ấy không?
Tôi trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết định — đợi thêm chút nữa.
Ít nhất phải đợi đến khi tôi chắc chắn, người anh ấy thích là tôi thật sự, chứ không phải Lâm Tri” trong tưởng tượng.
Cuối tuần, mẹ tôi gọi điện đến, nói đã gửi chút đặc sản quê nhà cho tôi, bảo tôi ra cổng trường lấy.
Tôi lười ra ngoài, nên nhắn tin cho anh tôi.
【Anh ơi, mẹ gửi đồ cho em, anh ra lấy giúp em với.】
Lục Dụ trả lời ngay: 【Không đi, tự mà lấy.】
Tôi: 【Em đang làm bài luận, không đi được mà.】
Lục Dụ: 【Anh cũng đang chơi game, không đi được.】
Tôi: 【……】
Tôi: 【Chuyển khoản 100.00】
【Anh yêu quý ơi~ giúp em một lần nhé~】
Lục Dụ: 【Giao dịch thành công.】
Tôi hài lòng đặt điện thoại xuống.
Những việc có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Nửa tiếng sau, anh tôi gửi cho tôi một tấm ảnh.
Trong ảnh là một thùng giấy to khổng lồ.
【Lấy rồi, để dưới ký túc xá của em, tự xuống mà vác.】
Tôi nhìn cái thùng to hơn cả người tôi trong ảnh, câm nín.
Một mình tôi, làm sao mà khiêng nổi?
Tôi đành phải cầu cứu anh tôi lần nữa.
【Anh ơi, em không vác nổi đâu……】
Lục Dụ: 【Anh cũng bó tay rồi, tự nghĩ cách đi.】
Rồi anh ấy thoát luôn.
Tôi nhìn điện thoại, muốn khóc cũng không khóc nổi.
Đúng lúc đang tuyệt vọng thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Trình Thâm.
“Xuống đi.”
Giọng anh vẫn ngắn gọn như mọi khi.
Tôi ngẩn ra một chút, rồi vội chạy ra ban công nhìn xuống.
Chỉ thấy Trình Thâm đang đứng cạnh cái thùng giấy to đùng, tay cầm điện thoại.
Tim tôi lập tức ấm lên, vội vàng chạy xuống dưới.
“Trình Thâm, sao anh lại đến đây?”
“Tiện đường.”
Anh đáp ngắn gọn.
Ma nào tin anh tiện đường chứ.
Tôi thầm nhủ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười cảm kích.
“Cảm ơn anh nha, cái này nặng quá, em không thể khiêng một mình được.”
Anh không nói gì, cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cái thùng lên.
Tôi nhìn những đường nét cơ bắp mượt mà của anh, không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Cảm giác bạn trai mạnh mẽ bùng nổ luôn rồi!
“Đi thôi.”
Anh ôm thùng đi phía trước.
Tôi lẽo đẽo theo sau như một cái đuôi nhỏ.
Đến dưới ký túc xá, cô quản lý chặn anh lại.
“Ê, con trai không được lên lầu.”
Trình Thâm nhíu mày.
Tôi vội nói: “Dạ cô ơi, ảnh là anh của con, đang giúp con khiêng đồ ạ.”
Tôi cũng không hiểu sao, theo phản xạ lại buột miệng gọi chữ “anh”.
Nói ra rồi tôi mới thấy hối hận.
Tôi lén liếc nhìn sắc mặt của Trình Thâm.
Hình như anh không có phản ứng gì.
Cô quản lý quan sát hai chúng tôi một lúc, lại nhìn cái thùng to đùng, cuối cùng phất tay cho qua.
“Được rồi được rồi, đi nhanh rồi về nhé.”
“Cảm ơn cô ạ!”
Tôi kéo Trình Thâm chạy vù lên lầu.
Đến trước cửa ký túc xá, anh đặt thùng xuống.
“Xong rồi.”
“Cảm ơn anh, anh có muốn vào uống ly nước không?”
Tôi lên tiếng mời.
Anh lắc đầu.
“Không cần đâu.”
Anh quay người định rời đi.
Tôi bỗng nhiên gọi anh lại.
“Trình Thâm!”
Anh quay đầu.
“Chuyện là…”
Tôi lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tôi với anh tôi… không phải như anh nghĩ đâu.”
Bước chân Trình Thâm lập tức khựng lại.
Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
“Ý em là gì?”
“Ý em là…”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Lục Dụ là anh ruột em.”
“Bọn em một người theo họ ba, một người theo họ mẹ.”
Không khí như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy.
Biểu cảm trên mặt Trình Thâm lúc đó thật sự không thể dùng lời diễn tả.
Sững sờ, bối rối, không thể tin nổi…
Cuối cùng, tất cả hóa thành trống rỗng.
Anh như bị sét đánh, ngây người đứng đó, không nhúc nhích.
Tôi nhìn bộ dạng ấy của anh, không nhịn được “phì” một tiếng bật cười.
“Vậy nên, cái bài anh đăng trên diễn đàn lần trước ấy…”
Tôi cố tình kéo dài giọng.