Chương 6 - Khi Lương Hưu Trở Thành Chiến Trường

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

Ông ta ngớ người nhìn tôi thật lâu, như thể không nhận ra tôi nữa.

Ngược lại, Lý Tố Hoa lại nghe ra ẩn ý trong lời tôi, liền cười khẩy:

“Trần Vân, tiền hưu của bà sớm đã là tôi lãnh rồi. Cả đời này cũng là tôi lãnh! Bà còn làm bộ làm tịch gì nữa?”

Vương Vệ Quốc cũng cười ha hả:

“Không sai! Việc này chính tôi làm, đời này bà đừng mơ có lại một xu tiền hưu nào!”

Tôi lười tranh cãi thêm với họ.

Dù sao hai ngày nữa, nhà máy cũng sẽ công bố quyết định sa thải Vương Vệ Quốc.

Còn tiền lương hưu của tôi?

Đương nhiên vẫn là của tôi.

Ai cũng đừng hòng cướp được!

Quả nhiên, hai ngày sau, Lý Tố Hoa vừa khóc vừa chạy từ phòng tài vụ của nhà máy về.

Vương Vệ Quốc cuống quýt hỏi:

“Làm sao vậy? Hôm nay chẳng phải là ngày lĩnh lương hưu à? Sao lấy được tiền rồi mà còn khóc lóc thế này?”

Nước mắt Lý Tố Hoa rơi lã chã như không đáng giá một đồng, khóc mà không nói lấy một câu.

Vương Vệ Quốc gấp đến phát điên:

“Cô nói gì đi chứ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Khóc mãi một hồi lâu, cuối cùng Lý Tố Hoa mới mở miệng:

“Bọn họ bắt nạt em, người trong nhà máy ai cũng bắt nạt em, họ không phát lương hưu cho em nữa.”

“Đứa nào dám? Đứa nào mẹ nó dám không phát tiền cho cô?

Tôi là phó xưởng, cô là người của tôi!

Đi, theo tôi tới đó, tôi muốn xem đứa nào dám bắt nạt người phụ nữ của phó xưởng!”

Hai người họ vừa đi trước, tôi lập tức theo sau.

Vương Vệ Quốc quay lại lườm tôi một cái:

“Bà chỉ là người giúp việc, theo chúng tôi tới nhà máy làm gì? Về nhà làm tốt việc của bà đi!”

Tôi chẳng thèm nhìn mặt ông ta, đi thẳng lên trước.

Tại phòng tài vụ, họ tận mắt nhìn thấy tôi nhận ba ngàn tệ từ tay kế toán.

Lý Tố Hoa sụp đổ ngay tại chỗ:

“Thấy chưa? Vệ Quốc, thấy chưa? Em nói rồi mà, tại sao hôm nay lại không được phát lương hưu, hóa ra là đưa hết cho Trần Vân rồi!

Dựa vào đâu chứ? Đó là tiền của em, là tiền hưu của em, anh mau đòi lại giúp em đi!”

Vương Vệ Quốc tức đến mức lỗ mũi phì khói, mặt sầm sì chất vấn tài vụ:

“Cô làm ăn kiểu gì vậy? Rõ ràng đây là tiền của Lý Tố Hoa, sao lại phát cho Trần Vân?

Trong xưởng sao lại để loại người như cô tồn tại Giờ tôi tuyên bố cô bị đuổi việc, lập tức cút khỏi đây!”

Chị Vương, kế toán trưởng, khinh bỉ liếc mắt nhìn ông ta và Lý Tố Hoa:

“Phó xưởng Vương, tôi phát lương hưu cho Trần Vân là theo đúng quy định của nhà máy.

Anh có bất mãn thì đi mà tìm giám đốc, tôi làm đúng quy trình, anh không có quyền đuổi tôi.”

Vương Vệ Quốc chỉ tay vào mặt chị:

“Không có vấn đề? Lý Tố Hoa lĩnh tiền hưu ba năm nay, sao hôm nay cô lại không phát?

Thậm chí còn đưa cho Trần Vân, chẳng phải lỗi của cô thì là lỗi của ai?”

Chị Vương không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói:

“Trần Vân làm việc ở nhà máy cả đời, lương hưu là của chị ấy, sao lại không được phát?

Ngược lại, Lý Tố Hoa chưa từng đi làm ở đây một ngày, dựa vào đâu mà được nhận lương hưu của nhà máy?”

Lý Tố Hoa càng khóc to hơn:

“Chỉ vì tôi chưa từng đi làm là không được nhận lương hưu sao? Mọi người sao có thể bắt nạt người ta như vậy chứ?

Hơn nữa, Trần Vân là vợ của Vệ Quốc, thì lương hưu của chị ta đương nhiên là do Vệ Quốc quyết định.

Anh ấy nói cho tôi là của tôi, các người dựa vào đâu mà không phát?”

Làm người mà có thể mặt dày đến mức này, thật khiến người ta buồn nôn.

Tôi không nhịn nổi nữa, quay sang hỏi Vương Vệ Quốc:

“Đây là nhà máy, không phải nhà riêng của ông, không phải thứ mà ông nói sao thì là vậy.

Tiền lương hưu là của tôi, ông dựa vào đâu mà định đoạt?

Nói cho ông biết, trước kia là tôi không biết Lý Tố Hoa mạo danh lĩnh lương hưu của tôi,

Nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, tôi sẽ không cho các người thêm một cơ hội nào nữa.

Từ hôm nay, tiền lương hưu của tôi, nhất định phải do chính tay tôi nhận!”

Lý Tố Hoa nghe tôi nói thế thì hoảng loạn, liền níu lấy tay Vương Vệ Quốc, khóc nức nở:

“Không được đâu Vệ Quốc, em không có việc làm, không có người thân, sức khỏe cũng yếu,

Nếu không có ba ngàn tệ lương hưu mỗi tháng này em không sống nổi mất.

Anh nhất định phải nghĩ cách giúp em, tuổi già của em phải dựa vào số tiền này mà sống!”

Vương Vệ Quốc bị tiếng khóc của Lý Tố Hoa làm cho mềm lòng, tim như bị bóp chặt, lập tức sa sầm mặt mũi quát vào mặt chị Vương:

“Tôi là phó xưởng, tôi nói tiền lương hưu đưa cho ai thì phải đưa cho người đó!

Lập tức phát cho Lý Tố Hoa, nếu còn xảy ra chuyện như hôm nay nữa, tôi sẽ sa thải cô ngay tức khắc!”

Chị Vương liếc xéo ông ta một cái, khinh bỉ nói:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)