Chương 7 - Khi Lỗi Sai Quay Về
Tôi nhếch môi, nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Vậy thì để hắn nhìn rõ.”
“Tôi sẽ tự tay tháo nổ ‘món quà’ này như thế nào.”
Tôi đứng trước quả bom.
Dòng đếm ngược đỏ chót trên màn hình nhảy điên cuồng.
29:59.
29:58.
Cả quảng trường lặng như tờ.
“Xẹt——”
Loa trên quả bom đột ngột phát ra âm thanh, tiếng điện xẹt chói tai.
Là giọng của Trần Phong, mang theo tiếng cười giễu cợt:
“Cẩm nhi, lâu rồi không gặp.”
“Nhìn xem ‘tác phẩm’ của Dao Dao đi, có phải rất hoàn hảo không?”
“Đây mới chính là thiên phú thực sự của cô ấy.”
Tim tôi chợt siết lại.
“Cô năm đó đã tự tay bóp chết tài năng của cô ấy, bây giờ… hãy dùng chính mạng sống của mình để trả giá.”
“Cùng với cả trung tâm thành phố này, chôn cùng cô.”
Hắn đang cố làm tôi phân tâm.
“Tít.”
Bộ đàm vang lên giọng của Tướng Ngụy, cố nén cơn giận:
“Tô Cẩm, xạ thủ đã vào vị trí.”
“Hắn đang ở toà cao nhất đối diện quảng trường, phía sau cửa sổ. Chờ lệnh, có thể nổ súng bất cứ lúc nào.”
“Không.”
Tôi từ chối.
“Hắn còn giấu bài.”
Hắn không đến để chết.
Quả bom này, chỉ là lời chào mở màn.
Một trò chơi mới đã bắt đầu.
“Đây là cuộc kết thúc giữa tôi và hắn.”
Tôi dời ánh mắt trở lại quả bom.
Mỗi con ốc, mỗi sợi dây bên trong – trong đầu tôi đều đang tách – tái cấu trúc – phân tích.
Đây là một cạm bẫy hoàn hảo.
Và cực kỳ chí mạng.
Nó không hề tuân theo bất kỳ quy tắc gỡ bom nào từng được dạy.
Không có quy trình cố định.
Chỉ có “cảm hứng phản chuẩn” – kiểu linh cảm kỳ quặc như Mạnh Dao từng có – mới thao túng được nó.
Bất kỳ ai làm theo “quy trình tiêu chuẩn”, chỉ cần sơ suất, sẽ lập tức biến nó thành một quả cầu lửa.
Hắn đang ép tôi.
Ép tôi phải đi theo con đường của Mạnh Dao.
Ép tôi đứng giữa ánh nhìn của cả thế giới mà chứng minh rằng Mạnh Dao đúng. Hắn cũng đúng.
Còn tôi – chính là kẻ ngu xuẩn giết chết thiên tài.
Hừ.
Tôi bật cười.
Tiếng cười vang lên giữa quảng trường trống rỗng, lạnh lẽo quái dị.
“Tô Cẩm?” – giọng của Tướng Ngụy trong tai nghe bắt đầu căng thẳng.
Tôi không chọn đi theo con đường mà Trần Phong đã rải sẵn.
Tôi đưa tay vào túi dụng cụ.
Bỏ qua những sợi dây quen thuộc – đỏ, xanh – những thứ vẫn luôn được gọi là “dây sinh tử”.
Tôi trực tiếp nắm lấy sợi dây lớn nhất – dây nguồn chính của bộ nguồn dự phòng.
“Tô Cẩm! Cô định làm gì vậy?!”
Chuyên gia tháo bom hét lên trong tai nghe.
“Động vào nó sẽ khiến toàn bộ hệ thống đoản mạch! Sẽ nổ ngay lập tức!”
Tôi không trả lời.
Tôi chuẩn bị cắt phăng dây nguồn, tạo ra một “chân không điện” trong tích tắc chỉ vài phần nghìn giây.
Buộc hệ thống phải khởi động lại ngay trong trạng thái quá tải.
Đây là phương pháp bị liệt vào mục cấm đầu tiên trong mọi giáo trình tháo bom.
Tỷ lệ thành công: chưa đến 1%.
Một là bom tắt.
Hai là tôi thành tro.
Tôi nhìn về phía cửa sổ toà nhà đối diện.
Như thể có thể nhìn thấy nụ cười đắc ý của Trần Phong.
“Cạch.”
m thanh kim loại bị cắt vang vọng trong không gian yên lặng.
Màn hình quả bom tắt ngúm.
Thời gian như đứng lại.
1 giây.
2 giây.
Đếm ngược dừng lại.
Dòng số dừng ở 05:07.
“Không!!!——”
Loa phát ra tiếng gào thét của Trần Phong, tuyệt vọng và giận dữ đến phát điên.
“Không thể nào! Mày dám? Mày dám làm vậy?!”
Tất cả sự kiêu ngạo, tính toán của hắn vỡ vụn.
Chỉ còn lại điên cuồng, uất hận.