Chương 2 - Khi Lời Nói Chỉ Là Dối Trá
5
Tôi bắt đầu tập luyện với cường độ như khi còn thi đấu, đồng thời gửi đơn xin tập huấn ra nước ngoài lên liên đoàn trượt băng.
Năm đó, tôi chỉ xin tạm dừng thi đấu, chưa từng xin giải nghệ, nên hiện tại vẫn thuộc diện tạm ngừng thi đấu.
Những năm qua, tôi vẫn duy trì tập luyện, chỉ là phong độ không thể so với thời kỳ đỉnh cao.
Từ Weibo của Lâm Quỳnh, tôi biết lễ đính hôn của cô ta và Chu Thời An đang được chuẩn bị đâu ra đấy.
Chu Thời An bận rộn đến mức gần như mất hút.
Cuối cùng, ngay trước ngày tôi bay sang Nga, anh ta lại một lần nữa đội tuyết trở về.
Vừa bước vào cửa, anh ta đã vội nâng mặt tôi lên, hôn xuống.
Hơi lạnh từ ngoài trời cùng với hơi thở nóng bỏng của anh ta tràn ngập xung quanh tôi.
“Phùng Sương, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?”
Hình ảnh đêm tuyết hôm đó lập tức ùa về trong đầu tôi.
Ánh đèn vàng mờ ảo rung động trong gió tuyết, bờ môi nóng bỏng của anh ta nghiền nát mọi lời phản kháng.
Cơ thể kề sát, hơi thở gấp gáp, tiếng rên khẽ nhẫn nhịn và khát khao, tất cả vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại cho rằng đó chỉ là một chút “trêu đùa”, bật cười giữ chặt lấy hai tay tôi.
“Lâu quá không tìm em, giận rồi à? Xin lỗi nhé, dạo này công ty bận quá, anh không rời đi được.”
Tôi dùng chân đạp anh ta.
Anh ta vẫn cười:
“Ngoan nào Phùng Sương, tối nay anh sẽ bù đắp cho em.”
Giọng nói tràn đầy yêu chiều bỗng nhiên khựng lại.
Anh ta đã nếm được vị mặn của nước mắt tôi.
Tôi rốt cuộc cũng đẩy anh ta ra, cầm điện thoại lên, mở trang thông báo của công ty anh ta, hỏi:
“Lâm Quỳnh là ai?”
Chu Thời An nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, nắm lấy tay tôi, giải thích:
“Là con gái của một gia đình có quan hệ lâu đời với nhà anh, chúng tôi có hợp tác làm ăn.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ một rõ ràng:
“Ngoài chuyện làm ăn, hai người không có gì khác chứ? Dù sao thì, thanh mai trúc mã, hôn nhân môn đăng hộ đối cũng đâu có gì lạ.”
Anh ta làm bộ vô tội:
“Chỉ là một thiên kim tiểu thư quen biết thôi.”
Ánh mắt anh ta thoáng chút bối rối.
Như thể vừa nhớ đến ai đó, yết hầu khẽ động, anh ta bật cười, lắc đầu:
“Với tính cách bướng bỉnh của cô ta, ai mà lấy cho nổi.”
Đến nước này rồi.
Anh ta vẫn còn nói dối.
Tim tôi như bị khoét một lỗ lớn, rỗng tuếch và đau đớn.
Tôi nói:
“Chu Thời An, chúng ta…”
Chúng ta chia tay đi.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang câu nói của tôi.
Chu Thời An liếc màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ta vội khoác lại chiếc áo vừa cởi ra, nói:
“Xin lỗi Phùng Sương, anh phải đi trước, lần sau lại đến thăm em.”
Anh ta thậm chí chẳng buồn tìm một cái cớ.
Vừa đến chưa đầy năm phút, đã vội vã rời đi.
Tôi nhìn quanh căn nhà, bất cứ nơi nào anh ta chịu liếc mắt thêm một chút, đều có thể thấy tôi đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.
Cả chiếc vali lớn mở toang trong phòng ngủ.
Nhưng trong mắt anh ta, chỉ có tình dục và Lâm Quỳnh.
Tôi nhẹ nhàng tháo nhẫn, đặt lên tủ đầu giường.
Mở điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy bài đăng mới nhất của Lâm Quỳnh.
“Thanh mai trúc mã được huấn luyện từ nhỏ, tất nhiên là gọi đâu có đó rồi ~ Dù anh ấy đang ở trên giường của người phụ nữ khác, tôi cũng có thể gọi anh ấy quay về ‘cười trộm’ ‘cười trộm’.”
Một lời khiêu khích trắng trợn.
Dù sao, tôi luôn dùng tài khoản chính để xem trang cá nhân của cô ta, cô ta chắc chắn thấy được lịch sử ghé thăm.
Cùng lúc đó, chuông thông báo vang lên.
Tôi nhận được một email mới.
6
Tệp đính kèm là một báo cáo xét nghiệm thuốc và hồ sơ sản xuất của một phòng thí nghiệm y tế.
Trong email viết rõ: Công ty dược do Chu Thời An nắm cổ phần đã trộn một loại thuốc có tác dụng làm chậm quá trình phục hồi mô mềm vào miếng dán giảm đau.
Thời gian bán hủy của thuốc sẽ khiến chấn thương bộc phát dữ dội trong vòng 48 giờ trước trận đấu.
Ánh mắt tôi dừng lại trên hộp miếng dán giảm đau bị phủ bụi trong góc phòng.
Nhất thời, tôi sững sờ.
Trước thềm Olympic mùa đông, chấn thương của tôi tái phát, đau đến mức suốt đêm không ngủ được.
Là Chu Thời An đã chạy đi mua miếng dán giảm đau, cẩn thận dán lên mắt cá chân tôi.
Anh ta còn đau lòng nhìn tôi co người vì quá đau, thậm chí đã rơi nước mắt.
Thì ra… tất cả đều là giả dối.
Những gì tôi từng nghĩ là ấm áp, là cảm động, tất cả chỉ là một màn kịch để anh ta từng bước hủy hoại sự nghiệp của tôi.
Nhưng… tại sao?
Anh ta biết, sau khi tôi giành HCV tại Giải Vô địch Thế giới, mọi người đặt kỳ vọng rất cao vào màn trình diễn của tôi ở Olympic mùa đông.
Anh ta biết, sau thất bại thảm hại tại Olympic, tôi đã bị chửi rủa và lăng mạ đến thế nào.
Anh ta biết, tôi coi trượt băng là tình yêu cả đời, dù tạm giải nghệ vẫn ngày ngày tập luyện.
Anh ta biết.
Anh ta biết tất cả!
Gió lạnh tràn vào từ cánh cửa chưa đóng chặt do Chu Thời An rời đi vội vã.
Tôi chỉ cảm thấy cả cơ thể như chìm trong nước đá.
Lạnh đến mức ngũ tạng lục phủ đều co rút đau đớn.
Tôi không nhớ mình đã ngủ quên thế nào.
Chỉ nhớ mình rơi vào một cơn ác mộng không lối thoát.
Lúc thì là khuôn mặt dịu dàng của Chu Thời An, ánh mắt chân thành nói với tôi:
“Phùng Sương của chúng ta trên sân đấu là đẹp nhất. Dù cả thế giới không thích em, anh vẫn là fan trung thành của em.”
Lúc lại là anh ta và Lâm Quỳnh tự do bay lượn trong giới thượng lưu, thản nhiên cười nhạt:
“À, cô bé tuyển thủ đơn nữ ấy hả? Chỉ là vui chơi qua đường thôi.”
Tôi vùng vẫy giữa cơn ác mộng.
Cho đến khi bị một cuộc gọi đánh thức.
Đầu dây bên kia thông báo đơn xin tập huấn nước ngoài của tôi đã được phê duyệt.
“Ngày 25 tháng 2?” Ý thức tôi dần khôi phục, từ từ tỉnh táo lại.
“Được, tôi sẽ có mặt đúng hạn.”
Ngày hôm đó.
Chính là ngày Chu Thời An đính hôn.