Chương 1 - Khi Linh Hồn Cất Tiếng

Trước khi tôi chết, ngày nào ba mẹ cũng mắng nhiếc tôi.

Mẹ trách tôi cản trở con đường thăng tiến của bà.

“Nếu năm đó không lỡ mang thai mày, thì giờ tao đã làm trưởng khoa rồi.”

Ba thì đổ lỗi cho tôi khiến ông làm ăn thất bại.

“Từ lúc mày chào đời, tao đầu tư cái gì cũng lỗ. Đúng là xúi quẩy!”

Họ chỉ thương chị tôi – người giống họ, mê học, điềm đạm, dịu dàng.

Còn tôi thì như con khỉ chưa tiến hóa hết, ngày nào cũng nhảy nhót, đánh nhau, gây chuyện khiến họ mất mặt.

“Đứa con thừa thãi này, giá như năm đó phá thai thì giờ cái nhà này đã hoàn hảo biết bao.” – họ thường thở dài như thế.

Về sau, như họ mong muốn – tôi thật sự đã chết.

1

Rạng sáng hôm ấy, tôi dốc hết sức lực cuối cùng, cuối cùng cũng lấy được thông tin mấu chốt, đủ để một lưới bắt trọn đám buôn ma túy.

Nhưng cái giá phải trả là thân phận nằm vùng trong quán bar của tôi cũng hoàn toàn bị bại lộ.

May mà tôi đã kịp truyền thông tin ra ngoài.

Trước khi đồng đội cảnh sát của tôi đến, đám buôn ma túy đã tra tấn tôi bằng mọi cách tàn bạo nhất.

Chúng chặt đứt tứ chi tôi, biến tôi thành người không còn hình hài.

Rồi từng nhát, từng nhát một, róc da cắt thịt tôi, nhưng lại không cho tôi được chết ngay.

Tôi nghiến răng không để mình phát ra tiếng kêu đau đớn, đến mức răng vỡ nát trong miệng.

Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang dội.

Bọn ác nhân đều bị khống chế, đội trưởng lao vào, ôm chặt lấy cơ thể trần trụi của tôi.

Người đàn ông vốn lạnh lùng, cường tráng ấy lại bật khóc nức nở.

“Đa Đa, xin lỗi em… tụi anh đến trễ rồi.”

“Em đừng ngủ… cố lên có được không? Nhất định bác sĩ sẽ cứu được em.” Anh thì thầm cầu xin bên tai tôi.

Tôi cố mở mắt, dù máu thịt mờ mịt, rồi thều thào nói, “Đội trưởng… hãy hiến tặng thi thể em đi, những bộ phận còn dùng được, xin hãy trao cho người cần nó.”

“Còn nữa, đừng nói với ba mẹ em là em đã chết.”

Nói xong câu đó, tôi mỉm cười mãn nguyện, nhắm mắt lại.

Tôi được chuyển đến bệnh viện trung tâm thành phố ngay sau đó.

Nhưng vừa đến nơi, tôi đã tắt thở hoàn toàn.

Theo di nguyện của tôi, bệnh viện lập tức tổ chức phẫu thuật, lấy giác mạc của tôi để ghép cho chị gái.

Chị tôi đã chờ đợi rất lâu rồi, nếu không được ghép, mắt chị sẽ vĩnh viễn mù lòa.

Bác sĩ chính của ca phẫu thuật là mẹ tôi.

Bà cùng các y tá cúi đầu cảm ơn trước thi thể tôi vì sự hiến tặng cao cả.

Sau đó, bà bình tĩnh vén tấm vải vô trùng phủ lên thi thể tôi.

Chỉ một cái nhìn thôi.

Dù là bác sĩ dày dạn kinh nghiệm, từng chứng kiến không ít cảnh tượng thê lương, nhưng khi nhìn thấy hình hài trước mắt, bà vẫn rùng mình thở gấp.

“Đứa nhỏ này mới hai mươi tư tuổi, còn trẻ quá…”

“Cô gái này chịu khổ đến vậy, nếu ba mẹ cô mà thấy, chắc họ đau lòng đến chết mất.”

Bà không kiềm được, khẽ lẩm bẩm sau lớp khẩu trang.

Linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung, nghe thấy những lời đó, tôi rất muốn hỏi bà rằng:

“Mẹ ơi, nếu mẹ biết người đó chính là con, là đứa con gái ruột của mẹ, mẹ còn thấy xót xa không?”

Nhưng tôi đã chết rồi, chẳng thể nào cất lời hỏi được nữa.

2

Ca phẫu thuật rất thành công, trên mặt ba mẹ và chị gái tôi tràn đầy niềm vui.

Ba hỏi mẹ: “Nghe nói người hiến giác mạc trạc tuổi với Bối Bối à? Thật là một đứa trẻ vĩ đại.”

Bối Bối là tên của chị gái tôi, nghĩa là “bảo bối”.

Còn tôi tên là Đa Đa – chữ “đa” trong “thừa thãi”.

Mẹ đáp: “Đúng vậy, còn rất trẻ. Là cảnh sát đưa đến, chắc là hy sinh khi làm nhiệm vụ.”

“Thật đáng tiếc. Nhưng ba mẹ của cô bé ấy nhất định sẽ rất tự hào.”

“Nếu biết được thân phận của cô ấy thì tốt quá, sau này còn có thể đến mộ thắp hương, nói lời cảm tạ.” Cả hai người họ cùng thở dài xúc động.

Nhưng rồi ngay sau đó, mẹ lập tức sầm mặt lại: “Cái con Linh Đa Đa ấy, thật không có chút lương tâm nào. Hôm nay Bối Bối phẫu thuật thành công, nó cũng không chịu về thăm một cái.”

“Công việc mờ ám của nó bận đến mức không thể gọi nổi một cú điện thoại à?”