Chương 3 - Khi Ký Ức Đổ Vỡ
11
Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong ICU, mùi thuốc sát trùng nồng nặc bao quanh.
Ý thức mơ hồ, tôi chỉ có thể cảm nhận những ống dây cắm vào cơ thể mình.
Bác sĩ đang vội vã đặt mặt nạ dưỡng khí lên mặt tôi.
Một y tá hét lên.
“Đây là lần cấp cứu thứ hai mươi rồi! Đã phải dùng cả sốc điện!”
“Nhưng tại sao, số liên lạc khẩn cấp của bệnh nhân vẫn không thể gọi được?!”
Sau một hồi lâu, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
Nhưng đầu dây bên kia, lại vang lên những tiếng thở gấp đầy ám muội của nam và nữ.
“Suốt ngày gọi điện cho ông đây? Cô phiền không chịu được!”
“Sao? Lần này còn học cách dùng cái chết để lừa tôi à?”
“Được thôi, đừng cấp cứu nữa, cứ chết đi!”
Giọng nói ngọt ngào của Thẩm Nguyệt Hoài vang lên.
“Ôi trời, sao mà dữ vậy, làm người ta sợ quá đi!”
“Anh không sợ mất đi một người giúp việc miễn phí à?”
Sau đó, trong điện thoại vang lên một tràng cười lạnh lẽo đầy khinh miệt.
“Sợ gì chứ? Cô ta chỉ có tôi thôi.”
“Dỗ dành một chút, chẳng phải lại như con chó, chạy về liếm láp tôi sao?”
Lời nói ấy như sấm nổ bên tai, lạnh lẽo từ đầu đến chân, nước mắt lặng lẽ rơi xuống dù mắt vẫn nhắm chặt.
Cố An Hòa, cậu nghe rõ rồi chứ?
Trong mắt bọn họ, cậu chẳng khác gì một kẻ ngốc.
Giang Diệc cũng vậy.
Cũng tốt, từ giờ, tôi không cần tốn sức ghi nhớ anh nữa.
Như anh mong muốn, tôi, Cố An Hòa, sẽ không còn là gánh nặng của anh.
Tôi buông tha anh rồi.
Mọi người đều muốn tôi chết, vậy thì tôi cứ sống xem sao.
Lẽ ra tôi đã chẳng còn ý chí sống, nhưng giờ đây, tôi điên cuồng chống lại cái chết.
“Thật tốt quá! Tuyệt quá!”
“Bệnh nhân có ý thức tự chủ rồi!”
“Chỉ cần theo dõi thêm một thời gian nữa, có thể chuyển sang phòng bệnh bình thường!”
12
Khi tôi tỉnh lại, bác sĩ nói rằng tôi bị liệt hai chân và một bên mặt bị tê liệt.
Bên cạnh tôi, có một chàng trai lặng lẽ trông chừng, tên là Tư Cẩn.
Tôi mới biết, hóa ra từ nhỏ, anh đã luôn lặng lẽ ở bên, âm thầm bảo vệ tôi.
Anh đưa tôi rời khỏi thị trấn Thanh Thủy, rời khỏi nơi chất đầy những tổn thương.
Ở quê hương của Tư Cẩn, sân nhà tràn ngập hoa hướng dương.
Còn tôi, vì liệt hai chân, quãng đời còn lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Nhưng anh chẳng hề ghét bỏ, ngày nào cũng kiên nhẫn đẩy xe, cùng tôi tắm nắng ngoài sân.
Ngày Giang Diệc xuất hiện trở lại, cả người tiều tụy, râu ria lởm chởm, gầy đi không ít.
“An Hòa, anh tìm em rất lâu rồi! Vì sao lại đi không nói một lời?”
“Anh lật tung cả thị trấn Thanh Thủy, anh sắp phát điên rồi!”
Tôi hờ hững nhìn anh.
Tôi nhớ anh, nhưng chỉ là cậu bé trong cuốn nhật ký mà thôi.
Tư Cẩn cau mày, đứng chắn trước mặt tôi, lạnh lùng cảnh cáo.
“Đừng tìm Hòa Hòa nữa, cậu không xứng đâu, biết không?”
“Khi cô ấy nằm trong phòng bệnh, sống chết không rõ, gọi cho cậu vô số lần.”
“Lúc đó, cậu đang ở đâu? Ở trên giường cùng người phụ nữ khác!”
Giang Diệc phát điên, đẩy mạnh Tư Cẩn sang một bên, quỳ xuống trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi.
“Hắn là ai? An Hòa, em tìm hắn chỉ để chọc tức anh, đúng không?”
“Anh biết mà, em vẫn luôn chờ anh, đúng không?”
“Nếu anh biết em đang cấp cứu, anh sẽ không bao giờ làm vậy!”
Anh cúi lưng xuống, mắt đỏ hoe, giọng khàn đi, không ngừng xin lỗi.
Bất chợt, một giọng nữ chói tai vang lên.
“Giang Diệc! Giỏi lắm! Tôi đã theo anh suốt cả chặng đường!”
“Tối qua anh còn nằm trên giường tôi, rót vào tai tôi biết bao lời yêu thương!”
“Anh bảo cô ta là đồ bỏ đi, sao có thể ở bên cô ta được chứ?”
“Sao bây giờ, lại chạy đến đây tìm con tiện nhân này hả?”
13
Thẩm Nguyệt Hoài tức giận đến phát điên, tóc tai rối bù, hét vào mặt Giang Diệc.
Giang Diệc nghiến răng, mắt trợn to, điên cuồng quát lại.
“Câm miệng! Cô là cái thá gì mà dám nói về An Hòa?”
Không dừng lại ở đó, anh lao đến, túm lấy cô ta rồi lôi ra ngoài, giáng từng cú đấm nặng nề.
“Tôi cho cô nói! Tôi đánh chết cô! Tôi đánh chết cô, con đàn bà đê tiện!”
Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Nguyệt Hoài vang vọng, rồi dần yếu đi.
Sau khi đá cô ta đến mức thở không ra hơi, anh vội vàng chạy lại bên tôi.
“An Hòa! Em thấy không? Anh đã xử lý cô ta rồi!”
“Người anh yêu, từ năm bảy tuổi đến bây giờ, vẫn luôn là em!”
“Ngày đó là anh sai, anh sẽ bù đắp, anh sẽ chăm sóc em, được không?”
Tôi cười nhạt, trong mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo, dứt khoát hất tay anh ra.
“Tôi mắc bệnh Alzheimer, tôi chẳng nhớ chuyện cũ bao giờ.”
“Anh là ai, tôi chưa từng quan tâm.”
“Mời anh cút xa một chút.”
Tôi nói xong, siết chặt tay Tư Cẩn, dịu dàng nhìn anh rồi khẽ nói.
“Tư Cẩn, chúng ta vào phòng thôi. Hôm nay cũng phơi nắng đủ rồi.”
“Được, Hòa Hòa, em nói gì cũng được.”
Tư Cẩn gật đầu, nheo mắt cười, sau đó bế tôi lên, bước vào trong nhà.
Phía sau vang lên tiếng gào thét xé lòng cùng những âm thanh đổ vỡ.
“Không, An Hòa, anh không tin! Em tuyệt đối không thể quên anh!”
“Đúng rồi, chắc chắn là em còn giận anh!”
“Anh sẽ không từ bỏ, anh sẽ không bao giờ từ bỏ!”
Nhưng tôi chỉ nghiêng đầu, bình thản nép vào vòng tay ấm áp của Tư Cẩn.
Ngoài cửa, Giang Diệc vẫn tiếp tục ồn ào, nhưng tôi đã nhắm mắt, không còn quan tâm nữa.
Giang Diệc, như thế đã chịu không nổi rồi sao?
Nỗi đau của anh, mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Sau khi Giang Diệc xuất hiện, dù làm cách nào cũng không đuổi đi được, thậm chí anh ta còn thuê phòng ngay gần đây.
Hôm nay, Tư Cẩn nấu bít tết cắt nhỏ, đặt trước mặt tôi.
Tay tôi khẽ run, trái tim bỗng nhiên gợn sóng.
“Tư Cẩn, sao anh biết hôm nay em muốn ăn món này?”
Tư Cẩn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy dịu dàng, mỉm cười nói.
“Trong nhật ký của em, ngày nào cũng có bít tết cắt nhỏ.”
“Em còn ghi chép tỉ mỉ về cách làm nó phức tạp ra sao.”
“Nhưng em chỉ làm cho hắn ăn, còn bản thân chưa từng nếm thử dù chỉ một lần.”
Sống mũi tôi cay cay, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tôi định đưa tay gắp miếng đầu tiên thì đột nhiên bị Giang Diệc xông đến hất tay ra.
“An Hòa, đừng tin hắn!”
14
“Đồ ăn do người lạ nấu, sao em có thể tùy tiện ăn được?”
“Em xem, trước đây đều là em làm cơm cho anh.”
“Bây giờ, anh tự tay làm cho em, nếm thử đi!”
Anh ta cẩn thận lấy hộp cơm ra, trên mặt tràn đầy mong chờ.
Nhưng khi mở hộp ra, một mùi tanh nồng xộc lên, khiến tôi không kìm được mà buồn nôn.
Giang Diệc hoảng hốt, lập tức chạy đến vỗ lưng cho tôi, lo lắng hỏi.
“An Hòa, sao vậy? Là anh làm không ngon sao?”
“Anh sẽ về làm lại, được không? Xin lỗi, xin lỗi em!”
Tôi lạnh lùng đẩy anh ta ra, liếc anh ta bằng ánh mắt khinh miệt, cười nhạt.
“Anh cũng biết là anh làm không ngon à? Đồ ăn này là rác rưởi sao?”
“Vậy thì vứt luôn đi, có khi chó cũng chẳng buồn ăn!”
Nói xong, tôi không chút do dự giật lấy hộp cơm trong tay anh ta, ném thẳng xuống đất.
Miếng bít tết nóng hổi văng tứ tung, nằm vương vãi trên nền đất.
Giang Diệc sững sờ, mắt đỏ hoe, không thể tin được sự lạnh lùng của tôi.
Anh ta run rẩy quỳ xuống, dùng tay nhặt từng miếng bít tết lên.
“An Hòa, đây là món anh dậy từ nửa đêm, tìm công thức, tự tay nấu cho em.”
“Sao em có thể lãng phí tấm lòng của anh như vậy?”
Tôi chẳng buồn nhìn, gắp một miếng bít tết Tư Cẩn nấu, đưa thẳng vào miệng.
“Bây giờ anh làm bảo mẫu à? Sao trí nhớ kém thế?”
“Vậy thì nghe cho rõ đây—”
“Đồ anh làm, tôi thấy ghê tởm.”
“Từ giờ trở đi, tôi chỉ ăn đồ do Tư Cẩn nấu, hiểu chưa?”
Giang Diệc cúi đầu, toàn thân run lên, chậm rãi bước đến trước mặt tôi, giọng nghẹn lại.
“Anh không nên nói những lời đó ngày hôm đó, anh biết mình sai rồi.”
“Em vẫn còn giận anh đúng không? Không sao, anh sẽ đợi đến khi em nguôi giận.”
“Nếu em không thích món này, anh sẽ học cách nấu món khác.”
“Anh sẽ không từ bỏ!”
Anh ta nói xong, ôm chặt hộp cơm còn vương đầy tàn dư, cô đơn bước ra khỏi cửa.
Tư Cẩn tiến lại gần, chạm mũi vào trán tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, dịu dàng nói.
“Từ giờ, mỗi bữa ăn của em, đều do anh lo.”
“Anh sẽ không bao giờ để em phải đau lòng nữa, Hòa Hòa, có anh ở đây.”
Tôi gật đầu, một cảm giác ấm áp quen thuộc len lỏi vào tim, dần dần nảy sinh sự tin tưởng.