Chương 4 - Khi Kim Cương Hồng Gặp Nỗi Đau

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhìn bộ móng vừa mới làm, cười lạnh rồi nói:

“Vậy à? Tôi còn tưởng là anh nuôi con hồ ly tinh nhỏ nào bên ngoài chứ.”

Từ Hiển cười gượng hai tiếng:

“Vợ à, sao em lại nghĩ về anh như thế? Tình cảm anh dành cho em chẳng lẽ em còn không rõ sao?”

Trong phòng, Từ Hiển liếc mắt cảnh cáo Hạ Cầm, ra hiệu cô ta không được lên tiếng.

Nhưng cô ta lại ngồi hẳn xuống sàn, dáng vẻ quyến rũ, tay vuốt ve đùi Từ Hiển.

Điện thoại đầu kia bỗng im bặt, Từ Hiển đưa máy ra xa, nhưng tôi vẫn nhìn rõ ràng họ đang làm gì.

Tôi nhìn cảnh đó, tay siết chặt điện thoại.

Từ Hiển vừa lấy lại bình tĩnh, ho khẽ một tiếng rồi nói:

“Vợ à, em chuyển ba mươi triệu cho anh sớm nhé, dự án này có nhiều bên đang tranh nhau rồi.”

Miệng thì gọi “vợ”, nhưng tay lại ôm Hạ Cầm đứng dậy, còn lén luồn vào váy cô ta.

Tôi nén cảm giác buồn nôn, quay mặt đi chỗ khác, lạnh nhạt đáp:

“À đúng rồi, em vừa nhớ ra có một người thân bên tỉnh Nam đang bị bệnh, vẫn chưa tìm được người chăm sóc phù hợp.”

“Em nghĩ chị Hạ ở nhà mình rất khéo léo chuyện chăm sóc người khác, em cũng yên tâm về năng lực của chị ấy. Ngày mai đưa chị ấy qua đó giúp việc đi.”

Từ Hiển sững người, theo phản xạ bật lại:

“Hạ Cầm đâu quen biết gì bên tỉnh Nam, sao có thể để cô ấy đi một mình được?”

Tôi nhíu mày, giả bộ không hiểu:

“Chị ta là người trưởng thành, có điện thoại, có tiền, đi đâu mà không sống được?”

“Hơn nữa, em cũng đâu để chị ta lang thang, em sắp xếp sẵn rồi, đến nhà người thân em làm người giúp việc ở lại luôn, có gì mà không được?”

Trong phòng, Hạ Cầm điên cuồng lắc đầu, Từ Hiển do dự một lúc rồi quả quyết nói:

“Không được, Hạ Cầm đi rồi thì ai chăm sóc anh? Khó lắm mới tìm được người giỏi như vậy.”

Tôi cố kìm lại không lật mắt khinh thường.

Thật nực cười, một con gà rừng bay ra từ xó núi, được tôi gắn cho vài cái lông vàng liền ảo tưởng mình là phượng hoàng cao quý?

Vậy thì tôi nhất định phải khiến cô ta nhận rõ bản thân là thứ gì.

“Chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng có ý kiến à? Dù sao người giúp việc đâu thiếu.”

“Muốn ba mươi triệu thì để Hạ Cầm đi, anh chọn đi.”

Giọng Từ Hiển vang lên qua điện thoại, rõ ràng đang cố nén giận:

“Tô Hòa, em đừng quá đáng!”

“Chăm sóc một người bệnh em biết vất vả thế nào không? Nào là bưng trà rót nước, lau người trở mình, không cẩn thận còn bị mắng.”

“Em cũng là phụ nữ, sao có thể làm khó một người phụ nữ khác như vậy?”

Tôi thật sự bị cái giọng đạo đức chính nghĩa này làm cho sửng sốt.

Trên đời này sao lại có người mặt dày đến mức đó?

“Anh không phải quên rồi chứ, Hạ Cầm vốn dĩ là người giúp việc, công việc đó là của cô ta?”

Hạ Cầm mắt ngấn lệ nhìn Từ Hiển, anh ta lập tức ôm chặt lấy cô ta, thương xót không thôi, giọng cũng cao vút:

“Tô Hòa! Sao em lại vô lý như vậy!”

“Anh nói rồi, Hạ Cầm không thể đi! Anh quen đồ ăn cô ấy nấu rồi, đổi người khác anh không quen.”

“Với lại, thêm một đôi đũa nữa nhà họ Từ mình nuôi không nổi chắc?”

Nhà họ Từ?

Tôi bật cười lạnh, kết hôn với tôi bao năm, mà anh ta vẫn không phân biệt nổi ai mới là thiên kim tiểu thư nhà giàu thật sự, ai mới là tên phượng hoàng ký sinh ăn bám sao?

Tôi ném ra một câu:

“Dù sao thì tiền và người, anh chỉ được chọn một. Tự mà nghĩ cho kỹ.”

Tắt điện thoại, cúi đầu nhìn xuống, thấy Từ Hiển tức đến mức định ném điện thoại, nhưng bị Hạ Cầm ra sức can ngăn.

Anh ta trừng mắt nhìn Hạ Cầm, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, kéo tay áo cô ta lên, tháo vật gì đó từ cổ tay rồi ném vào khay bạc.

“Chiếc vòng này trị giá ba trăm triệu, đủ để các người xác minh tài chính chưa?”

Tôi bật dậy, mắt dán chặt vào chiếc vòng trong khay.

Vòng tay ngọc phỉ thúy lục đế vương!

Báu vật truyền đời mà mẹ tôi trước lúc lâm chung dặn phải giữ gìn cẩn thận.

Lúc trước vì thấy Từ Hiển có vẻ rất thích, tôi mới đồng ý cho mượn vài hôm để đi khoe mẽ.

Không ngờ anh ta lại dám đeo nó lên tay tiểu tam!

Bây giờ còn dám mang đi cầm cố, chỉ để mua kim cương lấy lòng tình nhân?!

Tôi siết chặt nắm đấm, bước nhanh về phía cửa.

“Đặt thứ đó xuống!”

Cố vấn đấu giá của tôi đứng ngay cửa, run run làm theo lệnh tôi, quát lớn:

“Chiếc vòng này không thể dùng để thế chấp!”

Dưới lầu, mọi người nhìn nhau vài giây, rồi bật cười thành tiếng.

“Cô nói không được là không được à? Coi nhà đấu giá là của nhà cô chắc?”

“Không phải sợ cái giá ba trăm triệu quá nên hoảng rồi chứ? Cười chết mất, tưởng đâu hào phóng lắm!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)