Chương 15 - Khi Hôn Lễ Trở Thành Ký Ức
Giang Hoài An tiếp tục gọi lại, nhưng trong tai chỉ còn vang lên giọng nói máy móc lạnh lùng.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Anh lại chuẩn bị nhắn tin cho cô.
Nhưng ngay khi tin nhắn vừa gửi đi, một biểu tượng chấm than đỏ hiện lên trước mắt anh.
“Tin nhắn đã gửi, nhưng bị người nhận từ chối.”
Đầu óc Giang Hoài An lập tức trống rỗng.
Cô… đã chặn hết liên lạc với anh rồi sao?
Trước đây Hạ An Nhiên cũng từng giận dỗi, nhưng chưa bao giờ chặn anh cả.
Khi hoảng loạn trào lên, trong lòng anh cũng không kìm được mà bốc lên một cơn giận dữ.
Thật sự là vì đứa bé đó sao!
Nhưng rõ ràng anh đã giải thích với cô vô số lần rồi, Triệu Yên Nhiên bị ung thư, lại còn là ân nhân cứu mạng của anh, anh chỉ muốn giúp cô ấy hoàn thành tâm nguyện — tại sao Hạ An Nhiên không thể hiểu và ủng hộ anh một chút chứ?
Nhưng sau cơn giận dữ, điều chiếm lấy Giang Hoài An nhiều hơn lại là nỗi hoảng loạn.
Anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với Hạ An Nhiên.
Thế nhưng bây giờ không những không biết cô đang ở đâu, mà đến liên lạc cũng không còn, vậy thì làm sao anh có thể tìm được cô?
Trong lúc cuống cuồng, Giang Hoài An chợt nhớ đến bạn thân của cô — Lâm Điềm.
Có một lần tụ họp bạn bè, Hạ An Nhiên từng đưa anh đến nhà của Lâm Điềm, anh dựa vào trí nhớ tìm đến đó.
Khi Lâm Điềm mở cửa, đập vào mắt là Giang Hoài An vội vã, gấp gáp.
Trước đây, Lâm Điềm vốn đã cảm thấy không đáng thay cho cô bạn thân khi cứ mãi theo đuổi Giang Hoài An mà không được hồi đáp xứng đáng, nhưng vì lúc đó họ đã là người yêu nên cô cũng không tiện nói gì nhiều.
Nhưng từ sau khi biết lý do Hạ An Nhiên hủy bỏ hôn lễ, sự bất mãn của Lâm Điềm đối với Giang Hoài An đã đạt đến đỉnh điểm.
Cô thật sự không hiểu, sao trên đời lại có thể có một tên đàn ông khốn nạn như thế.
Giờ phút này nhìn thấy Giang Hoài An xuất hiện trước cửa nhà mình, bao nhiêu tức giận chất chứa bấy lâu lập tức bùng nổ, cô lạnh lùng lên tiếng đầy mỉa mai.
“Ô kìa, chẳng phải là ‘người yêu cũ lấy *** báo đáp’ của bạn thân tôi đấy sao, sao lại tìm đến nhà tôi thế này?”
Lâm Điềm thậm chí còn biết chuyện mình hiến tinh để có thai?!
Nhưng lúc này Giang Hoài An chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm mấy chuyện đó, anh chỉ muốn nhanh chóng biết tin tức về Hạ An Nhiên.
“Hạ An Nhiên đi đâu rồi?”
Lâm Điềm trợn mắt.
Trước kia, khi Hạ An Nhiên ngày nào cũng kè kè bên cạnh, thì thái độ của anh ta lại dửng dưng lạnh nhạt.
Giờ chia tay rồi, người ta rời đi rồi thì lại tỏ ra quan tâm đến vậy?
“Không biết.”
Lâm Điềm gắt gỏng, nói xong liền định đóng cửa.
Giang Hoài An theo phản xạ giơ tay ra chặn, Lâm Điềm căn bản không kịp phản ứng.
Cơn đau dữ dội từ bàn tay truyền đến khiến Giang Hoài An rớm nước mắt vì đau.
Anh ôm lấy tay mình, cố gắng chịu đựng cơn đau buốt tận tim, kiên quyết hỏi lại.
“Tôi muốn biết cô ấy đã đi đâu.”
Lâm Điềm buông một tiếng chửi thề, cô thật sự không hiểu nổi cách hành xử của Giang Hoài An.
“Anh đã để người phụ nữ khác mang thai rồi, còn lo An Nhiên đi đâu làm gì nữa?”
Nghe đến đây, Giang Hoài An còn gì mà không hiểu nữa?
Cả bạn của cô ấy cũng không chấp nhận chuyện anh khiến người khác mang thai.
Nhưng việc này là có lý do mà, hơn nữa anh và Triệu Yên Nhiên đâu có quan hệ xác thịt gì.
Giang Hoài An lại đem cái lý do mà anh đã nói với Hạ An Nhiên không biết bao nhiêu lần ra để biện minh.
“Triệu Yên Nhiên là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi chỉ hiến tinh giúp cô ấy có con là để trả ơn, không có ý gì khác.”
“Cô nói cho tôi địa chỉ của An Nhiên, tôi muốn giải thích với cô ấy.”
Lâm Điềm nghe những lời ngụy biện đó, trong lòng cười lạnh, khịt mũi một tiếng.
“Muốn biết địa chỉ của An Nhiên? Nằm mơ đi! Tôi tuyệt đối không để anh làm phiền cô ấy.”
“An Nhiên cũng là ân nhân cứu mạng của anh, sao không thấy anh trả ơn cô ấy?”
Giang Hoài An sững người.