Chương 6 - Khi Hoa Nở Rồi Tàn
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
Vết thương của Ôn Dĩ Tình lại lần nữa rách toạc, máu tươi nhanh chóng thấm ướt lớp băng gạc.
Cô lại một lần nữa thấy cảnh Phó Minh Viễn hốt hoảng rời khỏi mình, không quay đầu.
Đôi mắt cô như bị băng nhọn đâm xuyên, ánh sáng trong đó từng chút một vụn vỡ thành băng giá.
Lúc này, cô đã không còn cảm nhận được nỗi đau thể xác, bởi nỗi đau trong lòng đã cướp đi tất cả cảm giác còn lại.
Y tá phát hiện ra cô, kinh hãi hét lớn:
“Bệnh nhân bị vỡ miệng vết thương, mất máu quá nhiều! Gọi bác sĩ đến cấp cứu mau!”
Ôn Dĩ Tình khép mắt lại, tuyệt vọng.
Cô thầm nghĩ, nếu không tỉnh lại nữa… có khi lại là một sự giải thoát.
Thời gian điều trị trong bệnh viện, Phó Minh Viễn không hề đến thăm cô lần nào, thậm chí một tin nhắn cũng chẳng có.
So với máu của cô, thì nước mắt của Nghi Thi Ngữ mới khiến Phó Minh Viễn đau lòng hơn.
Cô nhìn thấy trên vòng bạn bè của Nghi Thi Ngữ là một bức ảnh chụp cô ta và Phó Minh Viễn bên nhau.
Trong khung cảnh pháo hoa rực rỡ bên cảng Victoria, cô ta nghiêng đầu nhìn anh, còn anh vòng tay ôm lấy eo cô ta, tay kia chỉ lên trời giới thiệu pháo hoa.
Một khung cảnh yêu đương đẹp như tranh vẽ, yên bình, hạnh phúc.
Đến ngày xuất viện, bác sĩ yêu cầu người nhà phải đến ký tên.
Ôn Dĩ Tình không còn cách nào, đành gửi tin nhắn cho Phó Minh Viễn:
【Bác sĩ yêu cầu anh đến ký, tôi mới có thể xuất viện. Phiền anh một chuyến.】
Cô mượn máy tính của bác sĩ, âm thầm in ra một bản thỏa thuận ly hôn.
Hai ngày sau, Phó Minh Viễn mới xuất hiện.
Nghi Thi Ngữ đi phía sau anh, ghé sát tai thì thầm:
“Anh Minh Viễn, cô ta giờ đúng là một con điếc thật rồi.
Anh không sợ người ta nói vợ mình là người tàn tật à?”
Phó Minh Viễn vỗ nhẹ vai cô ta:
“Đừng nói trước mặt cô ấy.”
Nghi Thi Ngữ khẽ cười đầy khinh miệt:
“Cô ta nghe không thấy, anh lo gì?
Tôi cứ muốn nói đấy—
Khoảng thời gian cô ta nằm viện, anh dẫn tôi đi chơi vui đến mức nào.
Chẳng phải anh nói, ở bên tôi khiến anh có cảm giác như quay lại tuổi hai mươi sao?”
Phó Minh Viễn cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều:
“Em đúng là bắt nạt người ta không nghe được nhỉ?
Nhưng mà cô ta điếc cũng tốt, không nghe thấy, thì cũng không làm ầm lên nữa, anh đỡ phải đau đầu.”
Ôn Dĩ Tình nhìn rõ từng chữ qua khẩu hình miệng, bàn tay siết chặt lấy xấp giấy trong tay đến trắng bệch cả đốt ngón.
Bọn họ tưởng cô không nghe thấy, nhưng chẳng biết rằng, từng lời bỉ ổi ấy đều được cô đọc rõ ràng, không sót một chữ.
Cô nuốt xuống cơn phẫn uất, cố giữ bình tĩnh, đưa ra tập hồ sơ xuất viện đã chuẩn bị sẵn.
Phó Minh Viễn chẳng buồn xem nội dung, chỉ nhìn thấy vài trang có đánh dấu là lập tức ký tên.
Ôn Dĩ Tình lặng lẽ cất kỹ bản thỏa thuận đã có chữ ký của anh, ánh mắt tối mờ như màn đêm không ánh trăng.
Sau đó, Phó Minh Viễn dẫn Nghi Thi Ngữ ra ngoài chơi.
Mãi đến khi mặt trời lặn, hai người mới quay về.
Vừa bước vào, Nghi Thi Ngữ đã xụ mặt, đưa cánh tay ra cho anh xem:
“Anh Minh Viễn, tay em bị cháy nắng đỏ hết cả rồi.”
Phó Minh Viễn thấy vậy liền xót xa, giọng dịu dàng như nước:
“Anh đi mua thuốc bôi cho em, không là mai lột da thì đau lắm đấy.”
Anh vừa rời đi, Nghi Thi Ngữ liền quay sang Ôn Dĩ Tình, nở nụ cười ngọt ngào nhưng lời nói lại như dao nhọn:
“Cô già rồi, vừa xấu vừa điếc, còn không biết xấu hổ giữ lấy danh phận vợ Phó?
Giờ cô trong mắt Phó Minh Viễn, đến cả vai trò thế thân cũng không xứng nữa.
Cô có đồng ý hay không, tôi đều có cách khiến cô nhường chỗ.”
Ôn Dĩ Tình chăm chú nhìn khẩu hình miệng, tim như có lửa thiêu cháy, từng mạch máu sôi sục như sắp nổ tung.
Phó Minh Viễn nhanh chóng quay về.
Anh mở nắp thuốc, dịu dàng bôi từng chút lên tay Nghi Thi Ngữ:
“Thi Ngữ, lại đây, để anh bôi thuốc cho.”
Anh nhẹ nhàng nâng cánh tay cô ta lên như nâng vật quý, cẩn thận từng chút một, sợ làm cô ta đau.
Mà người từng là vợ anh mười năm — giờ phút này — vẫn còn quỳ đau giữa biển máu và sự sỉ nhục.