Chương 8 - Khi Hoa Nhài Trắng Không Còn Được Yêu Thương
Nhưng nếu cứ thế nhận lấy mấy thứ anh ta cho, thì mối quan hệ này chắc chắn sẽ lại trở nên không bình đẳng.
Làm một bông hoa yếu ớt trong lồng kính cho người ta nuôi nấng, một lần đã đủ rồi.
Về đến nhà, tôi chụp một tấm ảnh gửi cho Phùng Tranh.
Là trích đoạn trong “Jane Eyre”.
“Anh tưởng rằng chỉ vì tôi nghèo, thấp kém, xấu xí và nhỏ bé thì tôi không có linh hồn cũng chẳng có trái tim sao? Anh lầm rồi! Tôi cũng có linh hồn như anh, có trái tim y như anh! Khi linh hồn chúng ta đứng trước Chúa, chúng ta bình đẳng!”
Tôi tin với trình độ học vấn của Phùng Tranh, anh ta sẽ hiểu tôi muốn một mối quan hệ bình đẳng.
Hơn nữa, tôi cũng đang khéo léo lấy lòng anh ta.
Vì trong đoạn trích đó, người phụ nữ đang nói với người cô yêu.
Rất nhanh, tôi nhận được tin nhắn của Phùng Tranh.
“Sư muội, là anh đã vô lễ. Làm ơn cho anh một cơ hội để chuộc lỗi.”
Tôi hài lòng cong môi cười, vươn vai một cái rồi tắt điện thoại.
19
Lần thứ ba Phùng Tranh hẹn tôi, tôi đã mềm mỏng hơn và vui vẻ nhận lời.
Tôi ngồi trong nhà hàng ven sông mà Phùng Tranh chọn rất kỹ, mỉm cười nói.
“Nói mới nhớ, sư huynh còn nhớ giao kèo của chúng ta không?”
Trước đây tôi từng thăm dò, nói muốn học đầu tư từ anh ta.
Lúc đó Phùng Tranh chắc vẫn còn hơi coi thường tôi.
Anh ta không từ chối thẳng, chỉ bảo đó là lĩnh vực khá chuyên môn.
Rồi nửa đùa nửa thật nói: “Sư muội muốn học đầu tư thì đi thi CFA đi, anh sẽ dạy.”
Tôi đáp: “Được thôi, nói lời phải giữ lời đấy nhé.”
Phùng Tranh hơi khựng lại, như chợt nhớ ra chuyện này.
Anh ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi: “Em thi đậu rồi?”
Tôi giữ vẻ điềm đạm gật đầu.
Tôi đã tìm hiểu kỹ, CFA đúng là khóa học nhập môn đầu tư tốt nhất.
Để thi được, ngay cả lúc nghỉ giữa các cảnh quay tôi cũng ôm iPad luyện đề Mock.
Tất nhiên, hễ có ai lại gần, tôi sẽ lập tức chuyển màn hình về kịch bản.
Nhờ vậy mà trong đoàn phim tôi có tiếng rất tốt.
Ai cũng bảo: “Bạch Lệ hở ra là xem kịch bản, đúng là diễn viên nghiêm túc.”
Chỉ tiếc là cô ấy không thông minh lắm, đọc mãi vẫn quên thoại.
Nhưng ông trời không phụ người chăm chỉ, sau này nhất định sẽ thành diễn viên giỏi.
Đúng vậy, ông trời không phụ lòng người.
Vậy nên tôi đã thuận lợi qua cả ba cấp độ.
Phùng Tranh hỏi tôi: “Sao lại muốn học đầu tư đến thế?”
Tôi mỉm cười: “Em không muốn làm diễn viên cả đời.”
Tôi muốn trở thành vốn liếng.
Nhưng câu đó thì tôi không nói ra.
Tôi nghiêng đầu hỏi Phùng Tranh.
“Nếu sau này em chuyển sang đầu tư thành công, sư huynh sẽ xem em như một người bạn ngang hàng, chứ không phải một bình hoa đẹp chứ?”
Phùng Tranh bất lực bật cười: “Nói là không được nhắc chuyện cũ mà.”
“Tốt, vậy sư huynh nếu thấy áy náy thì lúc dạy đừng giấu nghề.”
“Đọc sách chỉ là lý thuyết thôi, mà em thì rất chăm chỉ học hỏi đấy.”
Phùng Tranh suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.
20
Có Phùng Tranh làm thầy.
Tôi bắt đầu thử sức với vài dự án trong giới.
Nhiều dự án vốn dĩ không mở cho tôi, nhưng chỉ cần tôi lôi cái tên Phùng Tranh ra.
Người ta cũng nể mặt cho tôi góp vài chục, một trăm triệu để cùng chơi.
Tôi cực kỳ cẩn trọng, ngay cả dự án nhỏ cỡ năm mươi triệu cũng mặt dày hỏi Phùng Tranh duyệt giùm.
Phùng Tranh rất sẵn lòng kèm cặp từng bước.
Tôi học rất nhanh, chỉ qua mấy dự án nhỏ.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Phùng Tranh từ chỗ tôi chỉ biết hỏi chuyển sang trao đổi qua lại.
Mấy dự án tôi đầu tư cũng đều thắng lớn, dần dần tôi có chút danh tiếng trong giới.
Còn cái nhà hàng steak của người bạn tôi, phải dời khai trương tận nửa năm.
Thế nên Phùng Tranh cũng phải chờ nửa năm mới được tôi mời ăn bò Wagyu.
“Nghe nói mấy dự án gần đây bắt đầu về tiền rồi, ai cũng khen em là thiên tài đầu tư.”
Tôi cười tít mắt, gắp miếng bò nướng cho anh ta, nịnh khéo.
“Đó là nhờ anh thầy giỏi dạy tận tình mà.”
Phùng Tranh đặt tay lên tay tôi.
“Em biết mà, anh đâu chỉ muốn làm thầy em.”
Tôi khéo léo rút tay ra, mắt nhìn xuống, khẽ thở dài.
“Sư huynh, cho em thêm chút thời gian.”
Phùng Tranh rõ ràng hơi không vui.
Ai mà nửa năm liền chưa được ngủ với người mình muốn, thì cũng sẽ thấy bực.
Nhưng tôi không lo lắng gì.
Đám “ông lớn” thường có nhu cầu Maslow cao hơn người bình thường một bậc.
Người có thể lên giường với Phùng Tranh thì nhiều.
Nhưng người có thể ngồi đàng hoàng bàn chuyện tình cảm với anh ta, chỉ có tôi.
Buổi tối về nhà, tôi nhắn cho anh ta một đoạn.
“Em phải là cây gạo đứng cạnh anh. Là hình tượng của cây mà đứng bên anh.”
Trích từ bài “Gửi cây sồi” của Thư Đình.
Tôi ngầm nhắc anh ta rằng, mọi cố gắng của tôi đều là để xứng đáng với anh ta.
Phùng Tranh rõ ràng hiểu ý.
Anh ta bắt đầu giới thiệu tôi tham gia một quỹ đầu tư cổ phần nhắm vào giải trí.
Khoản đầu tư tối thiểu rất lớn, tôi hơi lưỡng lự.
Nhưng nếu thành công, tôi có thể trực tiếp đạt tự do tài chính.
Phùng Tranh thấy tôi do dự, cười nói: “Không sao, anh có thể bảo lãnh cho em.”
Tôi lắc đầu từ chối: “Thế thì khác gì anh chuyển tiền thẳng cho em?”
Phùng Tranh hỏi lại: “Nhất định phải rạch ròi với anh như thế à?”
Tôi chớp mắt cười: “Cũng không hẳn, chỉ là chuyện tiền bạc, em tự xoay được.”
Tôi chợt nhớ ra, Lương Yến vẫn còn nợ tôi một khoản.
— Phí chia tay cho người cũ.
21
Sau khi chia tay, Lương Yến vẫn tìm tôi vài lần.
Anh ta không chấp nhận nổi chuyện tôi đột ngột rời bỏ.
Ban đầu là tặng quà, tặng hoa đủ kiểu để níu kéo.
Thấy tôi không phản hồi, anh ta bắt đầu gây áp lực.
Muốn dùng cách đó ép tôi quay về.
Tuy anh ta cũng không phải hô mưa gọi gió trong giới giải trí.
Nhưng đúng là cũng làm tôi vướng không ít rắc rối.
Đoạn video anh ta dây dưa với Chung Nghi, tôi vẫn luôn giữ lại.
Ban đầu còn định để anh ta một đường lui.
Nhưng giờ Lương Yến làm tôi khó chịu, tôi quyết định thu chút lãi.
Tôi bảo Tiểu Trần tìm một phóng viên giải trí, cầm đoạn clip đi thương lượng với Lương Yến.
Tiền về chia tỷ lệ 8-2.
Tôi dặn Tiểu Trần: “Bảo tay phóng viên nói với anh ta, cũng chẳng muốn để người ta biết anh chỉ được có sáu phút đâu.”
Tiểu Trần nghe xong giơ ngón cái khen tôi.
Tôi kê đúng mức giá cao nhất trên giới hạn Lương Yến chịu được.
Cuối cùng anh ta cũng phải đồng ý.
Anh ta sẽ chẳng bao giờ biết, số tiền đó cuối cùng vào tay tôi.
Trong lòng anh ta, tôi vẫn là đóa hoa nhài từng yêu anh ta say đắm nhưng bị anh ta làm tổn thương.
Làm người thì nên chừa đường lui, ai biết sau này còn có hợp tác không.
22
Tôi cẩn thận làm ba vòng thẩm định cho cái quỹ kia.
Thêm Phùng Tranh đứng tên bảo lãnh.
Cuối cùng tôi quyết định dốc hết tiền mặt vào.
Không ngờ năm sau, bộ phim quỹ đó đầu tư đại thắng phòng vé, tôi thu hồi vốn ngay.
Năm thứ ba, quỹ đầu tư vào một công ty giải trí lên sàn Hồng Kông.
Năm thứ năm, tôi bán bớt cổ phần, chính thức đạt tự do tài chính.
Trong thời gian đó, tôi và Phùng Tranh cũng từng hẹn hò một năm.
Vì tôi muốn thử xem, yêu một ông lớn như anh ta là trải nghiệm thế nào.
Cuối cùng chia tay trong hòa bình.
Là tôi nói lời chia tay.
Vì thử rồi mới thấy, đàn ông giàu cũng chỉ đến thế.
Chủ yếu là thiếu ý thức phục vụ.
Nhưng Phùng Tranh đúng là vẫn nhớ tôi.
Thỉnh thoảng vẫn hẹn tôi đi ăn uống cà phê.
Tôi cũng tùy hứng mà đồng ý.
Khi tôi ở đỉnh cao, tôi chuyển hẳn ra sau màn.
Từ diễn viên biến thành vốn liếng.
Trở thành một truyền kỳ trong giới giải trí.
Người theo đuổi tôi xếp hàng dài từ cửa nhà tới tận Paris.
Ai nấy đều vai rộng eo thon, nói năng thì ngọt như mía lùi.
Tôi chọn một anh miệng dẻo nhất dắt về ra mắt mẹ.
Nói với bà: “Đời người nên vui hết mình, đừng để tuổi trẻ hoang phí.”
Niềm tin mà mẹ tôi giữ cả đời hoàn toàn sụp đổ.
Bà không còn giảng cho tôi chuyện phải yêu thật lòng, bám đúng người đàn ông mới có chỗ dựa.
Khi được cậu bạn trai trẻ ôm vào lòng, cuối cùng bà cũng thừa nhận.
Phụ nữ phải tự nắm vận mệnh của mình cho thật chặt.
23
Trong lúc nghỉ dưỡng ở Tahiti, tôi lướt mạng thấy một video đang hot.
Là fan cắt ghép lại những khoảnh khắc huy hoàng của tôi.
Cuối clip, họ còn chèn thêm một đoạn phỏng vấn của Lương Yến.
Ánh mắt anh ta đầy hoài niệm, khen tôi là “đóa hoa nhài thuần khiết duy nhất.”
Tôi mỉm cười.
Nhớ lại nhiều năm trước, Phùng Tranh từng hỏi tôi muốn gì.
Khi đó tôi chưa thể nói ra, không thể để ai phát hiện tham vọng của mình.
Giờ thì tôi có thể không kiêng dè gì mà nói.
Tôi chưa từng muốn làm đóa hoa nhỏ được nuôi trong vườn sau của bất kỳ ông lớn nào.
Điều tôi muốn, là trở thành người trồng hoa.