Chương 8 - Khi Hạnh Phúc Trở Thành Đau Khổ

Yết hầu anh ta chuyển động một cách khó khăn:

“Bởi vì… bởi vì một năm rưỡi trước, hôm đó anh bị người ta chuốc thuốc… cô ấy đi nhầm phòng nên…”

“Là lỗi của anh.”

“Chuốc thuốc?” Tôi trợn tròn mắt, biểu cảm đầy mỉa mai:

“Hứa tổng, anh tưởng mình đang đóng phim truyền hình chắc?”

“Cho là lần đầu là ngoài ý muốn đi,” tôi giơ tay đếm từng ngón, “vậy lần thứ hai thì sao? Nói là một năm rưỡi trước bị chuốc thuốc, nhưng hai đứa con kia nhìn cũng chưa đến một tuổi đấy.”

Phó Trạch Dương ở bên cạnh mỉm cười bổ thêm một cú chí mạng:

“Có vẻ thuốc của Hứa tổng hiệu quả lâu phết.”

Mặt Hứa Vân Khanh tái mét, Hứa Đường run rẩy lùi về sau:

“Tôi… tôi chỉ đến dọn dẹp thôi…”

“Tối khuya dọn phòng khách?”

Tôi cười nhạt, “Với chỉ số thông minh thế này, anh làm sao làm tổng giám đốc được nhỉ?”

“Thật đúng là một người dám bịa, một người dám tin.”

Tôi khẽ gật đầu, tổng kết:

“Vậy anh không phải là chồng tôi.”

“Người đàn ông này mới là.” — tôi chỉ sang Phó Trạch Dương.

Phó Trạch Dương cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Hứa Vân Khanh như bị sét đánh, lùi lại vài bước, khuôn mặt méo mó vì tức giận.

Anh ta đột nhiên hét lên:

“Khốn kiếp! Tao biết rồi! Tất cả là do mày sắp đặt! Mày chuốc thuốc tao đúng không?! Mày luôn thích Tiểu Noãn! Mày muốn chia rẽ bọn tao đúng không?!”

Phó Trạch Dương nhướng mày, giọng lạnh tanh:

“Anh điên rồi à? Tôi chẳng thèm làm mấy trò bẩn thỉu đó.”

Tôi xoa trán, thở dài:

“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ một lát.”

Bảo vệ lập tức đưa Hứa Vân Khanh và Hứa Đường ra ngoài.

Sau khi xuất viện, tôi bắt đầu chuẩn bị lễ cưới với Phó Trạch Dương.

Khi tôi nói “em đồng ý lấy anh”, người đàn ông từng lăn lộn cả thương trường không sợ trời đất ấy lại lúng túng như một cậu trai mới lớn.

Anh nắm chặt tay tôi, giọng run lên vì xúc động:

“Anh… nhất định sẽ cho em một đám cưới long trọng nhất. Để cả thế giới biết em là vợ anh.”

Hứa Vân Khanh có đến tìm tôi mấy lần.

Phó Trạch Dương mỗi lần cũng như lâm đại địch.

Tôi cố ý trêu:

“Sao? Anh sợ em đi theo anh ta à?”

Giọng Phó Trạch Dương khô khốc:

“Anh ta nói… nếu em quay về, anh ta có thể từ bỏ tất cả. Ngay cả hai đứa con cũng có thể cho người khác nuôi.”

Tôi vừa lật sách mẫu váy cưới, vừa thản nhiên:

“Những thứ đã dơ bẩn, tôi chưa từng dùng lần thứ hai.”

Sau đó, Hứa Vân Khanh bị từ chối hết lần này đến lần khác.

Một ngày, anh thất thểu trở về nhà, lại nghe thấy trong phòng vang lên tiếng ồn ào.

“Lẹ lên! Hứa thiếu sắp về rồi!” — giọng Hứa Đường.

“Mày sợ gì? Nghe nói dạo này ngày nào hắn cũng đến chỗ con kia, chẳng ngó ngàng gì tới mày.”

— là giọng của gã anh họ.

“Mẹ nó, lâu lắm tao chưa được ăn mặn. Mau phục vụ tao cho tử tế!”

Hứa Đường nghiến răng đầy oán hận:

“Con tiện nhân đó! Lần trước tao cho người đến xử nó, vậy mà lại bị nhà họ Phó cứu mất. Số nó đúng là dai thật!”

“Lần ở chùa tao còn bỏ đồ mốc vào đồ ăn, thế mà ung thư dạ dày nó còn chữa khỏi. Má nó chứ!”

“Không phải mày thông minh lắm sao? Đẻ được con của hắn thì nghĩ cách mà chuốc thuốc lại đi!”

Hai kẻ đê tiện cười đùa dâm ô, càng nói càng khó nghe.

Hứa Vân Khanh siết chặt nắm đấm, ra hiệu cho bảo vệ.

Bọn họ xông vào, đè hai kẻ trần truồng kia xuống đất.

Hứa Đường vừa khóc vừa cầu xin:

“Hứa thiếu! Em bị ép mà!”

Gã anh họ thì phun nước bọt:

“Phét! Chính cô dụ dỗ tôi! Bảo anh ta chẳng động vào cô, cô thèm khát tới mức chịu không nổi!”

Câu chưa dứt, chân gã đã bị đánh gãy.

Hứa Đường còn định mở miệng, đã bị bịt miệng lại, hôn mê bất tỉnh.

Sau đó, Hứa Vân Khanh đưa cô ta vào viện tâm thần, canh giữ nghiêm ngặt.

Ngày tôi kết hôn, anh ta đứng ngoài hội trường, gào lên:

“Tiểu Noãn! Em thật sự không cần anh nữa sao? Em thật sự… không còn nhớ anh là ai sao?”

Tôi nhờ người chuyển lời lại cho anh:

“Chuyện anh làm, đã vượt quá giới hạn của tôi rồi. Có thể, Giang Noãn ngày xưa yêu anh, có thể nhẫn nhịn. Nhưng tôi bây giờ, thì không.”

Trong hội trường, Phó Trạch Dương nhẹ nhàng đeo nhẫn cho tôi.

Ngoài hội trường, Hứa Vân Khanh quỳ trên đất, khóc đến không thành tiếng.

Về sau, người ta bảo anh ta không bao giờ tái hôn.

Mang theo hai đứa con, sống cô độc đến cuối đời.

Còn tôi và Phó Trạch Dương — người ta từng nói tôi không thể có con — lại sinh được một bé gái như phép màu.

Một buổi chiều, tôi đang đùa với con trong sân, Phó Trạch Dương từ phía sau ôm lấy tôi:

“Phu nhân, năm đó em diễn xuất giỏi thật đấy. Ngay cả anh cũng tưởng em thật sự mất trí nhớ.”

Tôi chỉ mỉm cười, không đáp.

Ngoài khung cửa sổ, đã không còn bóng dáng Hứa Vân Khanh nữa.

Bé gái tung tăng chạy đến, nũng nịu nhào vào lòng tôi.