Chương 4 - Khi Hạnh Phúc Trở Thành Đau Khổ

Tôi cứ đi mãi, đi mãi trong vô định, cho đến khi bị mấy tên côn đồ chặn lại trong một con hẻm tối.

“Bà Hứa, đúng không? Có người trả tiền cho bọn tôi… dạy dỗ cô một trận.”

Tên có vết sẹo nhếch miệng cười ghê rợn:

“Vợ của đại gia giàu nhất cơ đấy, quả là mê người… Tuy ngực hơi lép, nhưng mặt mũi ngon đấy.”

Tôi theo bản năng bấm gọi cho Hứa Vân Khanh.

Đầu dây bên kia vang lên giọng anh đang dỗ dành ai đó:

“Hứa Đường, đau đầu thì ngủ một lát đi.”

“Hứa Vân Khanh! Cứu em—”

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với em.”

Điện thoại bị cúp lạnh lùng.

Gọi lại thì… máy đã tắt.

Mưa lạnh ngắt hòa cùng nước mắt chảy vào miệng tôi – mặn chát và đắng ngắt.

“Chỗ này không ai đến được đâu. Ngoan ngoãn chơi đùa với tụi tao một chút đi!”

Bàn tay dơ bẩn của tên đó luồn vào cổ áo tôi, những ngón tay thô ráp chạm vào xương quai xanh lạnh buốt.

Tôi nhắm nghiền mắt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay – đến bật máu.

5

Đột nhiên, vài tiếng động trầm đục vang lên bên tai, xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn.

Cơn đau tưởng chừng như sắp ập tới… lại không hề xảy ra.

Tôi run rẩy mở mắt.

Mấy tên côn đồ nằm sõng soài dưới đất, ôm bụng rên rỉ, không tên nào còn đứng vững.

Tôi hoảng hốt ngồi thụp xuống, toàn thân mềm nhũn như sắp sụp đổ sau một trận thoát chết trong gang tấc.

Từ cuối con hẻm, một bóng người cao lớn chậm rãi bước tới giữa màn mưa.

Giày da đen giẫm lên vũng nước, bắn tung những giọt nhỏ li ti.

“Còn đứng dậy nổi không?”

Một bàn tay thon dài chìa ra trước mặt tôi, trên các đốt ngón còn dính máu chưa khô.

Tôi ngẩng lên theo bàn tay ấy — bắt gặp một đôi mắt hoa đào lóe sáng đầy nguy hiểm trong màn đêm mưa.

Người đó đang mỉm cười, một nụ cười bất cần, ngông cuồng.

Tôi nhận ra anh ta.

Phó Trạch Dương, kẻ tử địch của Hứa Vân Khanh.

Trong giới thượng lưu Bắc Kinh, danh tiếng của anh ta chẳng tốt đẹp gì.

Ai cũng nói anh là kẻ ăn chơi trác táng, phụ nữ qua tay đếm không xuể, suốt ngày chìm đắm trong rượu chè và gái đẹp, thân thể sớm đã tàn tạ.

Mỗi khi nhắc đến anh, Hứa Vân Khanh luôn cau mày:

“Thằng đó chỉ biết ăn hại, trong giới chẳng ai ưa nổi.”

Có lần, tôi gặp anh ta tại một buổi tiệc.

Đúng là có khuôn mặt đẹp, nhưng bên cạnh lại kè kè một cô gái ngực khủng, trang điểm lòe loẹt — hoàn toàn lạc lõng trong không khí trang trọng.

Anh ta thì ung dung chào hỏi mọi người, chẳng buồn để ý ánh mắt soi mói.

Từ đó, tôi có ấn tượng cực kỳ tệ với anh ta.

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng mắt tối sầm rồi ngã gục về phía trước.

Một vòng tay rắn chắc nhanh chóng đỡ lấy tôi.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi ngửi thấy mùi nước hoa nam dịu nhẹ trên người anh ta, lẫn với mùi máu và mưa — vừa xa lạ vừa gần gũi.

Khi tỉnh lại, tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn trong căn phòng kiểu Pháp tinh tế.

Nắng xuyên qua lớp rèm mỏng, rải nhẹ trên ga giường trắng muốt.

Đầu giường là hàng loạt búp bê sứ tinh xảo — đúng là bộ sưu tập giới hạn mà tôi thích nhất nhưng chưa từng mua được.

“Dậy rồi à?”

Giọng nói trầm lười biếng vang lên từ cửa.

Phó Trạch Dương dựa vào khung cửa, đã thay áo sơ mi trắng phẳng phiu.

Anh ta lúc này không còn vẻ bất cần, ngông cuồng như trong trí nhớ.

Tôi ngơ ngác buột miệng:

“Anh mặc thế này… nhìn rất đẹp.”

Anh ta sững lại, rồi đột nhiên bật cười khẽ, tiếng cười thấp trầm khiến yết hầu khẽ động.

Tôi lập tức nhận ra mình vừa nói gì, mặt đỏ bừng, vội kéo chăn che kín nửa khuôn mặt.

“Đám người kia…”

Anh ta kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, hai chân dài vắt chéo, giọng thản nhiên:

“Là Hứa Đường sai người làm đấy. Tôi đã xử lý sạch sẽ rồi.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, tay càng siết chặt chăn hơn.

“Sao?” — Anh ta nhướng mày, cười như không cười.

“Cứ nghĩ tôi là tên công tử bột chỉ biết tán gái thôi à?”

Sáng hôm sau, một đội bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh tôi làm kiểm tra.

Phó Trạch Dương khoanh tay đứng dựa tường, lơ đễnh giải thích:

“Thấy em cứ hay ôm bụng, tôi gọi đội y tế riêng nhà ông nội đến xem cho chắc.”

Khi kết quả kiểm tra được đưa ra, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm.

6

“Ung thư dạ dày giai đoạn đầu.”

Anh nghiến răng, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

“Giang Noãn, mấy năm nay em sống kiểu gì vậy hả?”

Tôi không hiểu sao anh lại giận dữ đến thế.

Quá trình điều trị đau đớn đến mức tôi từng nghĩ mình sẽ chết đi cho nhẹ.

Những lúc nôn mửa đến trời đất quay cuồng, luôn có Phó Trạch Dương vững vàng đỡ lấy vai tôi.

Hôm đó đang truyền dịch, điện thoại rung lên.

Bảng tin bạn bè hiện lên bài đăng mới nhất của Hứa Đường.

Cô ta mặc chiếc áo ngủ của tôi, nằm trên chiếc giường tôi từng ngủ, chín tấm hình đều tràn ngập ý khoe khoang.

Tấm cuối cùng là bình sữa trẻ con, kèm dòng chữ: