Chương 1 - Khi Hạnh Phúc Bị Đánh Cắp
Ngày thứ hai sau khi mẹ tôi và cha dượng tái hôn, họ đã cùng nhau qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Con trai riêng của dượng là Phí Minh vì không còn ai muốn nuôi dưỡng, đã định bỏ học đi làm kiếm sống.
Nhưng tôi mềm lòng ngăn lại.
“Từ nay em cứ yên tâm học hành, chuyện tiền bạc để tôi lo.”
Phí Minh liếc nhìn tôi một cái, im lặng một lúc rồi gật đầu, ngoan ngoãn quay lại trường.
Sau đó, tôi cố gắng làm việc, kiếm tiền để lo cho Phí Minh học hết cấp ba rồi lên đại học.
Tôi lại tận mắt chứng kiến em từng bước đi từ nhân viên nhỏ bé lên đến vị trí quản lý cấp cao trong công ty.
Tôi thấy rất vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể yên tâm lui về sau, bắt đầu lo cho chuyện cả đời của mình.
“Minh à, ngày mai em không cần nấu cơm cho chị đâu, dì Lý vừa giới thiệu cho chị một đối tượng xem mắt khá ổn, chị định đi gặp thử…”
Tôi còn chưa dứt lời thì Phí Minh đã lạnh mặt chặn tôi lại.
Đôi mắt đỏ hoe, em đưa tay giam tôi giữa em và bức tường, rồi cúi sát vào tai tôi, khàn giọng chất vấn:
“Nếu chị muốn kết hôn, tại sao người đó lại không thể là em…?”
1
Năm tôi 18 tuổi, mẹ – người đã goá bụa nhiều năm – cuối cùng cũng tìm lại được hạnh phúc.
Bà hỏi ý kiến tôi trước, rồi lấy hết can đảm để đi thêm bước nữa.
Đám cưới được tổ chức rất linh đình, mẹ cười rạng rỡ, tôi cũng mừng cho bà thật lòng.
Thế nhưng niềm vui ấy không kéo dài.
Ngày hôm sau, khi mẹ và chồng mới lái xe vào thành phố làm việc, vì tránh một đứa trẻ bất ngờ lao ra đường, xe mất lái rơi xuống sông… cả hai đều tử vong trong vụ tai nạn đó.
Trong tang lễ, tôi lần nữa gặp lại con trai riêng của chồng mới của mẹ – Phí Minh.
Đôi mắt em đỏ ngầu, gương mặt tái nhợt, trông đau lòng chẳng khác gì tôi.
Do mẹ tôi và dượng mới chỉ làm đám cưới mà chưa kịp đi đăng ký kết hôn, nên về pháp lý, tôi và Phí Minh cũng chưa hề trở thành chị em.
Sau tang lễ, vốn dĩ tôi định rời đi, nhưng lại tình cờ nghe thấy người thân bên phía nhà dượng đang bàn bạc về việc sau này ai sẽ nuôi Phí Minh.
“Ông bà nội nó mất sớm, mẹ nó thì qua đời lúc sinh em, giờ cha nó cũng chết trong tai nạn. Sau này ai lo cho nó đây?”
“Tôi thì không lo nổi đâu, tôi còn phải nuôi ba đứa con, giờ kiếm tiền khó khăn, lo cho mình còn chưa xong.”
“Tôi cũng không được, tôi còn chưa lấy vợ, sao lại phải nuôi con người khác.”
“Theo tôi thấy nó cũng 16 tuổi rồi, chẳng còn nhỏ gì, cứ bỏ học đi làm nuôi bản thân là được.”
…
Cuối cùng, chẳng ai chịu đứng ra nhận trách nhiệm, tất cả đều đồng ý để Phí Minh bỏ học đi làm kiếm sống.
Nghe xong, tôi chỉ biết thở dài.
Mẹ từng kể sơ qua về em, nếu tôi nhớ không nhầm thì Phí Minh vừa mới lên lớp 10 ở trường A – ngôi trường trọng điểm của thành phố.
Học sinh có thể thi đỗ vào đó coi như đã đặt được một chân vào đại học danh tiếng, tương lai rộng mở.
Bắt một học sinh giỏi như vậy nghỉ học đi làm thật sự quá đáng tiếc.
Tôi đang nghĩ thế thì vừa ngẩng đầu, liền thấy chính Phí Minh đang đứng không xa, cau mày.
Rõ ràng em đã nghe hết những lời bàn tán đó.
Hẳn là rất đau lòng.
Tôi nhìn em với ánh mắt thương cảm, rồi quay người rời đi.
Nhưng đi được nửa đường, lòng tôi lại không đành, cuối cùng quay lại, bước đến trước mặt Phí Minh.
Tôi vỗ nhẹ vai em, mỉm cười:
“Minh à, sau này em cứ yên tâm học hành, chuyện tiền nong để chị lo.”
Ngay cả tôi cũng thấy mình quá liều lĩnh khi thốt ra câu này.
Bởi tôi vừa mới 18 tuổi, tự nuôi sống bản thân còn khó, giờ lại muốn gánh thêm một nam sinh trung học.
Nhưng tôi thật sự không đành lòng nhìn một mầm non của đất nước bị vùi dập, hơn nữa em lại là con của người mà mẹ tôi yêu thương.
Tôi quyết định thử, biết đâu thật sự có thể lo tốt cho cả hai.
Nghe tôi nói, Phí Minh hơi sững sờ, ánh mắt như không dám tin.
Sau một hồi im lặng, em mới gật đầu.
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi hỏi tiếp:
“Hay là em dọn qua chỗ chị ở đi, như vậy chúng ta còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Cổ họng Phí Minh nghẹn lại, mãi mới khàn giọng đáp:
“Được.”
Thế là, sau khi đơn giản thu dọn đồ đạc, tôi đưa Phí Minh về sống cùng mình.
2
Ngày hôm sau, Phí Minh vẫn đến trường như thường lệ.
Còn tôi thì đi làm ở một tiệm trang sức gần nhà.
Tôi khác với Phí Minh, từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của tôi luôn kém, ổn định ở mức top 10 từ dưới đếm lên.
Thầy chủ nhiệm cùng các giáo viên bộ môn đều đã tuyệt vọng với tôi.
Nhưng mẹ tôi lại luôn an ủi, nói rằng khi tôi chào đời vì thiếu oxy trong bụng mẹ nên ảnh hưởng đến não, lúc hai tuổi còn bị bác sĩ chẩn đoán là chậm phát triển, bởi thế mới học gì cũng chậm hơn người khác một nhịp.
Bà chỉ mong tôi có thể bình an lớn lên, đã là hạnh phúc lắm rồi.
Mẹ không ép tôi phải học giỏi, chỉ cần đủ kiến thức cơ bản để sống là được.