Chương 8 - Khi Gió Đổi Chiều
Từ trước đến nay, bố mẹ anh ta chưa bao giờ ưa Lục Tranh.
Từ khi anh và Hứa Từ sinh được Lộ Lộ, họ càng xem Hứa Từ như con gái ruột, suốt ngày thúc giục anh ly hôn với Lục Tranh.
Nhưng giờ thì…
Tiếng mắng nhiếc của bố mẹ, vẻ mặt như tro tàn của Hứa Từ, cơn đau vẫn chưa tan trên cơ thể, và cả án tù đang lơ lửng trên đầu…
Tất cả như một tảng đá khổng lồ, đè bẹp từng khúc xương trong người anh.
Lục Tranh… người phụ nữ từng luôn nhẹ nhàng với anh, ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng cho, cái gì cũng nhường.
Ấy vậy mà một khi ra tay lại tàn nhẫn đến thế, không chừa cho anh đường sống, nhổ tận gốc cái nền tảng anh từng đứng vững suốt bao năm — không để lại chút dư địa.
Hối hận, như hàng vạn mũi kim thép nung đỏ, không ngừng đâm vào tim, đau đến mức không thở nổi.
Cuối cùng anh cũng hiểu, câu “Ở đâu cũng được, nhà xác cũng chẳng sao” của Lục Tranh… có nghĩa là gì.
Cô đã không còn quan tâm nữa.
Sự sống hay cái chết của anh, danh dự hay ê chề của anh, tất cả… cô đều không bận tâm.
Cô chỉ muốn rời đi.
Và trước khi đi, phải tự tay cắt sạch mọi đường lui của anh.
6.
Ánh nắng rót xuống bãi cát trắng mịn như trút, nhuộm màu biển xanh thành một mảng lam ngọc mê hoặc lòng người.
Những con sóng lăn tăn vỗ bờ, rồi lại rút về, để lại vệt nước ướt lạnh bên bàn chân trần của tôi.
Tôi ngồi dưới chiếc dù lớn, nhìn về phía xa, nơi bố mẹ đang cười nói vui vẻ, tiếng cười vang xa theo gió biển.
Chiếc điện thoại nằm yên lặng bên bàn nhỏ cạnh ghế nằm.
Màn hình sáng lên, hiện một tin nhắn mới — không có tên lưu, là một số lạ.
“A Tranh… anh biết anh sai rồi… anh thật sự biết anh sai rồi… xin em, vì tình cảm mười năm của chúng ta, cứu anh với… Hứa Từ bỏ trốn rồi, ngân hàng sắp siết nhà bố mẹ anh, tòa cũng gửi trát rồi… Anh phải làm sao bây giờ… xin em, nghe máy đi được không… anh van em…”
Tôi lướt mắt qua đoạn tin nhắn ngập tràn tuyệt vọng và cầu xin ấy, ánh mắt vẫn bình tĩnh như mặt biển trước mắt — sâu thẳm, nhưng không gợn sóng.
Tôi đưa tay, không mở tin nhắn, mà giữ lâu rồi chọn xóa.
Sau đó, thẳng tay đưa số đó vào danh sách chặn.
Từng thao tác dứt khoát, gọn gàng, không chút do dự.
Làm xong tất cả, tôi nhấc ly nước dừa ướp lạnh bên cạnh lên, đưa ống hút lên môi, vị ngọt mát lan tỏa trên đầu lưỡi.
Gió biển ấm áp mang theo chút mằn mặn lướt qua mặt, mùi của tự do.
Tôi nheo mắt nhìn về phía ranh giới giữa trời và biển xa xăm, cảm giác như đã vứt bỏ được cả ngàn cân gánh nặng, ngay cả hơi thở cũng nhẹ bẫng đi rất nhiều.
Một con sóng lại tràn tới, cuốn qua bàn chân trần đang giẫm trên lớp cát mịn.
Nước lạnh lướt qua mu bàn chân, rồi tiếp tục dâng lên, trùm lên một vật cứng bị tôi ném bừa trên cát — đó là một góc khung ảnh cưới tôi và Thẩm Hoài Nam chụp mười năm trước.
Trong ảnh, Thẩm Hoài Nam mặc vest trắng, mắt sáng mày rậm, ôm tôi trong vòng tay. Một dòng chữ vàng in nhỏ bên cạnh đã phai mờ:
“Nắm tay em, cùng em đến hết đời.”
Sóng nhẹ nhàng phủ lên, rồi cuốn theo lớp cát, chậm rãi chôn vùi mảnh ký ức chứa đầy dối trá đó — vĩnh viễn không còn dấu vết.
(Toàn văn hoàn)