Chương 5 - Khi Giao Đồ Ăn Được Cô Tiểu Thư Chọn Lựa
Anh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng khẽ mà chắc:
“Nhưng đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Tôi ngẩn ra: “Hả?”
Anh khẽ cười:
“Một tháng trước, dưới tòa trung tâm tài chính, cô từng đưa phần cơm trưa mà định bỏ đi cho một anh giao hàng — còn nhớ không?”
Tôi cố gắng lục tìm ký ức, cuối cùng khẽ lắc đầu:
“Không… không nhớ rồi.”
Anh mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, chỉ nói một tiếng thật nhẹ:
“Thì ra, người ta quên nhanh như vậy.”
Đoạn Tu Nhiên khẽ bật cười, bất lực lắc đầu.
Tôi xấu hổ đưa tay che mặt, không dám nhìn anh.
Bầu không khí vốn căng thẳng giữa hai người, nhờ thế mà bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn.
Anh mang ra hai chiếc ghế dài, đặt ở ban công của căn nhà cũ.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau, lặng lẽ nhìn gió đêm lay động những tán lá ngoài sân.
Anh kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Lộc Thành — nơi anh sinh ra.
Rằng từ nhỏ anh đã được nuôi dạy để trở thành người thừa kế.
Mười lăm tuổi đã bắt đầu thực tập trong tập đoàn gia đình, bản đề xuất đầu tiên đã giúp công ty tiết kiệm hàng chục triệu chi phí.
Mười bảy tuổi, anh tự vận hành một dự án đầu tư với tỷ suất lợi nhuận khiến cả hội đồng quản trị phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Hai mươi lăm tuổi, anh thúc đẩy toàn diện quá trình chuyển đổi số của tập đoàn, ngay cả đối thủ cũng phải khen ngợi năng lực của anh.
Đang kể, anh chợt dừng lại, quay đầu sang nhìn tôi:
“Còn em thì sao? Trước khi gặp anh, cuộc sống của em… thế nào?”
Câu hỏi ấy khiến tôi khựng lại.
Một lúc lâu sau, tôi mới khẽ nói, giọng mỏng manh như sương đêm:
“Em là một người… mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị bỏ rơi.”
Đoạn Tu Nhiên lặng im.
Anh dịch ghế lại gần hơn, không nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Tôi kể cho anh nghe tất cả — về gia đình, về những năm tháng bị hiểu lầm, bị xem thường, bị thay thế.
Đến cuối cùng, cổ họng tôi nghẹn lại, mắt cay xè, định đưa tay lau thì anh nắm lấy tay tôi.
Ánh mắt anh chứa đầy thương xót:
“Từ giờ sẽ không như vậy nữa.”
“Bên anh, em luôn là người quan trọng nhất. Không ai có thể thay thế.”
“Đợi khi ta về Lộc Thành, anh sẽ cho em một lễ cưới thật long trọng — xứng đáng với em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh sáng trong mắt anh còn rực rỡ hơn cả muôn vạn ngọn đèn nơi thành phố.
Cơn gió đêm khẽ thổi, tiếng chuông gió trên ban công ngân nga khe khẽ.
Giữa bầu trời đầy sao lấp lánh, con tim vốn ngủ yên trong tôi — cuối cùng cũng bắt đầu rung động trở lại.
8
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt — đã đến lập xuân.
Hôm ấy, tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, chợt nhìn thấy một chiếc váy len Dior treo trong tủ kính.
Vừa định lấy xuống để thử, phía sau liền vang lên một giọng nói chói tai quen thuộc:
“Sa~ chiếc váy này tôi lấy!”
Tôi quay lại — quả nhiên là Ôn Thi Vũ.
Cô ta bước nhanh đến, định giật lấy chiếc váy trong tay tôi:
“Chị à, tuần sau em phải dự tiệc tối, đang cần đúng kiểu váy này đó!”
Tôi siết chặt móc áo, không nhường một phân.
Trong lúc hai bên đang giằng co, ngoài cửa hàng bỗng vang lên tiếng chào cung kính của nhân viên:
“Chào ngài Nam Cung!”
Tôi ngẩng đầu — Nam Cung Dật đang đứng ở cửa.
Ánh mắt anh ta lướt qua tôi, nhàn nhạt không chút cảm xúc:
“An An, nhường cho Tiểu Vũ đi, chỉ là một chiếc váy thôi mà.”
Tôi bật cười lạnh:
“Dựa vào cái gì?”
Nam Cung Dật cau mày, giọng khó chịu:
“Em quên những gì anh từng nói rồi sao?”
“Nếu muốn ở bên anh, điều quan trọng nhất là đừng đối đầu với Tiểu Vũ.”
“Chỉ vì một chiếc váy mà làm ầm lên thế này, em thấy có ra thể thống gì không?”
Tôi: “……”
Hóa ra tin tức truyền đến anh ta vẫn chậm như thế sao?
Đến bây giờ vẫn chưa biết tôi đã kết hôn rồi à?
Tôi vừa định mở miệng, thì một giọng nói trầm thấp, trong trẻo quen thuộc vang lên sau lưng:
“Ồ? Sao tôi lại không biết — vợ tôi còn có ý định ở bên anh nữa cơ đấy?”
Nam Cung Dật giật bắn người, quay phắt lại, sắc mặt trắng bệch:
“Cậu nói… gì cơ?”
Đoạn Tu Nhiên bước chậm rãi tới, trên tay xách chiếc hộp bánh nhỏ — loại tôi thích nhất.
Anh không thèm liếc ai khác, chỉ đi thẳng đến bên tôi, tự nhiên choàng tay qua eo tôi, giọng ôn hòa mà lạnh lẽo:
“Có lẽ Nam Cung tiên sinh vừa đi công tác về nên chưa cập nhật tin tức.”
“An An đã đăng ký kết hôn với tôi. Giờ cô ấy là vợ hợp pháp của tôi, Đoạn Tu Nhiên.”
Hai chữ ‘vợ hợp pháp’ rơi xuống, khiến Nam Cung Dật hoàn toàn chết lặng.
Anh ta lẩm bẩm:
“Không thể nào…”
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh quay phắt sang nhìn Ôn Thi Vũ, giọng run rẩy:
“Cậu ta nói thật à?”
Sắc mặt Ôn Thi Vũ trắng bệch, môi run run:
“Anh ấy… chính là người giao đồ ăn hôm đó trong chương trình… cũng là con trai duy nhất của nhà họ Đoạn ở Lộc Thành.”
Nam Cung Dật cứng người, vẫn không cam lòng, giọng khàn đi:
“An An, em… thật sự gả cho anh ta rồi sao?”
Chưa kịp để tôi trả lời, Đoạn Tu Nhiên đã nhẹ nhàng đứng chắn trước mặt tôi, ngăn ánh nhìn của anh ta lại.
Anh cúi đầu hỏi nhỏ, giọng ôn hòa:
“Em thích chiếc váy này à?”
Tôi còn chưa đáp, anh đã tiếp lời:
“Thích thì mua. Hoặc… gói luôn toàn bộ bộ sưu tập mới.”
Nói rồi, anh rút thẻ đen đưa cho nhân viên, động tác dứt khoát, gọn gàng.
Nhân viên cửa hàng vội vàng cúi chào, giọng đầy cung kính:
“Vâng, Đoạn tiên sinh, xin chờ một lát.”
Khi tôi và anh rời khỏi trung tâm thương mại, Nam Cung Dật vẫn đứng đó như tượng đá.
Đôi mắt trống rỗng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không thể nào… Cô ấy yêu tôi nhất cơ mà…”
Chẳng bao lâu sau, đến dịp mừng thọ tám mươi tuổi của bà nội Đoạn Tu Nhiên.
Ban đầu, tôi không hề muốn tham dự những dịp như vậy.
Nhưng mấy ngày liền, anh cứ quấn lấy tôi, giọng nũng nịu như trẻ con:
“Vợ à, em nỡ lòng nào để chồng em một mình đối phó với đám tiểu thư nhà giàu kia sao?”
Rồi anh lại nghiêng người, cố ý trưng ra vẻ tội nghiệp:
“Hơn nữa, em không sợ à? Chồng em đẹp trai thế này, nhỡ bị tiểu thư nhà nào để mắt tới thì sao?”
Tôi bị anh chọc cười, định giơ tay véo anh một cái, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước “mỹ nhân kế” ấy, đành theo anh dự tiệc.
Vừa bước vào trang viên nhà họ Đoạn, tôi đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.
Tòa biệt thự trắng như lâu đài, nằm giữa khu vườn rộng được cắt tỉa cầu kỳ.
Tôi chưa bao giờ thấy một nơi nào xa hoa đến thế, nhất thời chân gần như không bước nổi.
Đoạn Tu Nhiên nhận ra sự lúng túng của tôi, khẽ siết tay:
“Đừng sợ, chỉ cần đi theo anh.”
Bước vào đại sảnh, ánh đèn pha lê treo trên trần cao mười mấy mét sáng rực, phản chiếu ánh vàng lấp lánh khiến tôi hoa cả mắt.
Khách khứa tấp nập, ai nấy đều sang trọng, ánh nhìn tò mò đổ dồn về phía tôi — cô gái đứng bên cạnh người thừa kế họ Đoạn.
Đoạn Tu Nhiên dắt tôi đi thẳng đến chỗ bà nội, mỉm cười nói:
“Bà nội, cháu chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Tôi vội vàng dâng lên món quà đã chuẩn bị kỹ:
“Bà, đây là chiếc áo dài gấm Vân Cẩm cháu chọn riêng cho bà, mong bà thích.”
Một vài tiếng cười khẩy vang lên từ đám phu nhân xung quanh.
Một quý bà khẽ đảo mắt, giọng chua cay:
“Gấm Vân Cẩm? Giờ ai còn tặng mấy món thô tục đó nữa.”
Người bên cạnh cười khẩy phụ họa:
“Đúng đấy, lão phu nhân nhà họ Đoạn có thiếu gì châu báu đâu, món quà này đúng là quá tầm thường.”
Hai má tôi nóng bừng, cổ họng nghẹn lại, định mở miệng nói thì —
bà nội Đoạn Tu Nhiên đã vươn tay nhận lấy hộp quà.