Chương 3 - Khi Giao Đồ Ăn Được Cô Tiểu Thư Chọn Lựa
Ánh mắt anh ta trầm xuống, giọng nói thấp đi, như thể đang ban ơn:
“Làm… bạn trên giường của anh. Dù sao thì, giữa chúng ta, ở phương diện đó rất hòa hợp mà.”
Tôi chết lặng.
Không tin nổi những lời vừa thoát ra từ miệng anh ta — trơ trẽn, ghê tởm đến mức khiến tôi nổi da gà.
Nam Cung Dật thấy tôi mở to mắt, lại tưởng tôi mừng rỡ đến nỗi nghẹn lời, liền đắc ý nói tiếp:
“Tất nhiên, em phải hứa với anh — từ nay ngoan ngoãn, đừng kiếm chuyện với Tiểu Vũ nữa…”
“Tôi…”
Tôi không để anh ta nói hết.
Tôi vùng tay thật mạnh, giật khỏi bàn tay đang giữ lấy mình, hét lên trong cơn phẫn nộ tột cùng:
“Cút ngay!”
“Cút đi cho khuất mắt tôi”
4
Thấm thoắt, ngày tôi và Đoạn Tu Nhiên đến Cục Dân chính làm giấy kết hôn đã đến.
Trùng hợp thay — hôm đó cũng chính là sinh nhật của Ôn Thi Vũ.
Trong suốt một tuần qua nhờ vào sự thao túng dư luận của nhà họ Ôn, cơn bão tin tức về buổi livestream đã gần như bị dập tắt.
Dù sao thì, ai mà tin được đại tiểu thư nhà họ Ôn thật sự sẽ gả cho một anh giao đồ ăn chứ.
Ngay cả cha mẹ và anh trai tôi cũng cho rằng những lời tôi nói trong chương trình chỉ là cơn giận bốc đồng.
Nhưng họ không biết —
Tôi đã hoàn toàn thất vọng với cái nhà này, và từ lâu đã muốn rời đi.
Sáng hôm ấy, tôi vừa định xuống dùng bữa sáng.
Vừa đến đầu cầu thang, đã nghe thấy tiếng anh trai tôi, Ôn Hoằng Bác, gắt gỏng vọng lên từ phòng khách:
“Nhanh lên đi! Đợi nó tỉnh dậy mà biết chúng ta đưa Tiểu Vũ đi Tam Á mừng sinh nhật, nó chắc chắn lại đòi đi theo cho xem!”
Mẹ tôi do dự:
“Chúng ta thật sự định để An An ở nhà một mình sao? Lỡ con bé buồn thì sao? Không hiểu sao, mẹ cứ thấy bất an thế nào ấy…”
Cha tôi vừa thu dọn hành lý vừa đáp cộc lốc:
“Đừng nghĩ nhiều thế, hiếm lắm tôi mới có kỳ nghỉ.
Nhà có quản gia và người giúp việc chăm, chẳng lẽ lại để nó đói chết chắc?”
Ôn Thi Vũ giả vờ dịu dàng nói:
“Hay là… chúng ta đưa chị đi cùng nhé?”
Ôn Hoằng Bác bật cười khẩy:
“Thế thì sinh nhật em còn vui vẻ gì nữa?”
Mẹ khẽ thở dài:
“Thôi được rồi, khi về mua thêm ít quà cho nó, dỗ dành nó là được.”
Nửa tiếng sau, ngôi nhà dưới tầng trở nên yên ắng lạ thường.
Tôi mở cửa phòng, nhìn ra bầu trời xanh biếc không gợn mây.
Hôm nay thật là một ngày đẹp trời.
Tôi gọi người quản gia đang đứng chờ ngoài cửa:
“Chú Vương, cháu có tin vui muốn nói với chú — hôm nay cháu kết hôn rồi.”
Điều tôi không ngờ tới là, Đoạn Tu Nhiên lại cho người lái một đoàn xe Rolls-Royce Phantom màu đen đến đón.
Hàng dài xe sang xếp thẳng tắp trước biệt thự, sáng bóng như gương, khiến cả khu phố phải dừng lại ngắm nhìn.
Càng bất ngờ hơn — anh ta còn bao trọn màn hình quảng cáo lớn nhất trong thành phố, phát liên tục thông báo về hôn lễ của chúng tôi.
Ngồi trong xe, nhìn cảnh tượng xa hoa ấy, tôi không khỏi thấy bất an.
Anh ta… chẳng phải chỉ là một người giao đồ ăn thôi sao?
Những thứ này — tiền ở đâu ra?
Nhưng rồi nhớ lại vẻ điềm tĩnh, tự tin bẩm sinh của anh trong quán cà phê hôm trước, tôi mơ hồ cảm thấy —
Anh ta tuyệt đối không đơn giản.
Cùng lúc đó, chuyến bay riêng của nhà họ Ôn vừa hạ cánh xuống Tam Á thì gặp phải cơn bão cấp mười hiếm thấy trong mười năm.
Gió rít, mưa xối xả, Ôn Thi Vũ cau chặt mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi tiệc sinh nhật xa hoa mà cô ta chuẩn bị bao lâu nay, e rằng phải hoãn vô thời hạn.
Nhưng chuyến bay quay về đã bị hủy, họ chỉ có thể đăng ký lại ba ngày sau.
Thế là, cả gia đình đành mắc kẹt trong khách sạn suốt ba ngày liền.
Ba ngày sau, khi họ vừa về đến nhà, lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường.
Quản gia và đám người làm đứng thẳng hàng trước sảnh, không ai dám thở mạnh, sắc mặt đều căng thẳng khác lạ.
Mẹ tôi là người phản ứng đầu tiên, cau mày hỏi người quản gia:
“An An đâu rồi?”
Đám người làm nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Cuối cùng, quản gia bước lên một bước, giọng run run:
“Đại tiểu thư… đã kết hôn rồi, sau đó dọn ra ngoài ở… Chúng tôi… thật sự không ngăn được…”
“Cái gì!”
Cha mẹ và anh trai tôi đồng thanh thốt lên, mặt mày bàng hoàng.
Cha tôi túm lấy cánh tay quản gia, quát lớn:
“Nó kết hôn với ai?”
“Là… là cậu giao đồ ăn từng bị đẩy lên sân khấu trong chương trình hôm đó…”
“Ngày họ đến Cục Dân chính đăng ký, không chỉ có đoàn xe Rolls-Royce rước dâu, mà còn bao cả màn hình quảng cáo lớn trong thành phố, có truyền thông quay lại toàn bộ. Bây giờ, cả giới thượng lưu đều biết chuyện rồi…”
5
Mẹ tôi nghe xong tối sầm mặt mày, trước mắt tối đen rồi ngất lịm, may mà Ôn Hoằng Bác kịp đỡ lấy.
Bà dựa vào vai con trai, vừa khóc vừa nức nở:
“Con bé này… sao lại hồ đồ đến thế chứ! Một thằng giao đồ ăn thì có bản lĩnh gì! Nhất định là bị lừa rồi! Nhỡ nó bị bán sang Đông Nam Á thì làm sao!”
Ôn Thi Vũ vừa an ủi mẹ, vừa thở dài ra vẻ thông cảm:
“Chị sao có thể vì tức giận mà làm ra chuyện khiến cả nhà mất mặt như vậy chứ… Giờ còn khiến mẹ lo lắng thế này, thật là chẳng biết điều.”
Cô ta nghiêng người, đúng lúc Ôn Hoằng Bác bắt gặp nụ cười nhạt chưa kịp thu lại nơi khóe miệng của cô.
Anh sững người, giọng lạnh đi:
“Tiểu Vũ, bây giờ không phải lúc đổ thêm dầu vào lửa.”
Ôn Thi Vũ giật mình, ngước mắt nhìn anh, không tin được — từ trước đến nay, anh trai luôn bênh vực cô.
Ánh mắt anh lúc này lại lạnh lẽo, chứa đầy hoài nghi.
“Tiểu Vũ,” anh thấp giọng nói, “em hãy nói thật cho anh biết — lần trước em nói An An cố ý cho em ăn thứ khiến em dị ứng, phải rửa ruột cấp cứu, chuyện đó… có đúng không?”
Ôn Thi Vũ vừa định mở miệng, thì Ôn Hoằng Bác đã chặn lại:
“Em nghĩ kỹ rồi hãy nói. Nếu anh điều tra ra em nói dối… thì hậu quả, em tự biết.”
Nước mắt cô ta rơi lã chã, giọng nghẹn ngào:
“Là… là em ăn nhầm thôi… Em sợ mọi người bảo em tham ăn, trẻ con, nên…”
“Cái gì cơ?!”
Ôn Hoằng Bác gầm lên, khuôn mặt tức giận đến mức run rẩy:
“Chỉ vì vậy mà em vu oan cho An An? Còn khiến anh phải đứng ra làm cô ấy mất mặt giữa bao người?”
Sắc mặt anh tái mét, giọng run lên vì phẫn nộ.
Mẹ tôi cũng ngẩn người, ánh mắt thất vọng nhìn Ôn Thi Vũ:
“Tiểu Vũ, sao con có thể làm vậy?”
Ôn Thi Vũ hoảng hốt, trốn ra sau lưng cha.
Ngay khi Ôn Hoằng Bác định nói tiếp, cha tôi cắt ngang, giọng lạnh lùng:
“Đủ rồi! Tiểu Vũ chỉ là còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Đùa một chút thôi, có gì mà nghiêm trọng như thế.”
Ôn Hoằng Bác sững sờ — lần đầu tiên, anh thấy rõ sự thiên vị trần trụi trong ánh mắt của người cha mình.
Anh nhìn gương mặt cha mình — gương mặt tràn đầy thiên vị — mà những lời muốn nói lại nghẹn lại nơi cổ họng.
Bên ngoài, nắng rực rỡ, ánh sáng tràn qua khung cửa sổ khiến phòng khách sáng ấm lạ thường.
Nhưng Ôn Hoằng Bác lại chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo lan khắp người.
Đây chỉ là một sự thật bị ép buộc phải nói ra.
Vậy còn bao nhiêu điều khác — anh chưa từng biết thì sao?
Trong đầu anh bất chợt vang lên những ký ức cũ, từng lời từng chữ của Ôn An An năm nào —
Cô cũng từng khóc, cũng từng gào lên hết sức mình:
“Không phải em làm!”
“Không phải em cho cô ta ăn đâu!”
“Em không hề lấy dây chuyền Bvlgari của cô ta!”
“Thật sự không phải em…”
Thế nhưng, chưa từng có ai chịu nghe.
Không một người nào tin cô.
Sự thiên vị vô thức của cả nhà đã sớm đẩy cô vào vị trí “kẻ có tội”.
Sống mũi anh cay xè, mắt nóng rát.
Ôn Hoằng Bác cúi xuống nhìn đôi tay mình, đột nhiên nhận ra —
những năm qua sự im lặng tưởng như trung lập của anh, hóa ra cũng chẳng khác gì sự thiên vị trắng trợn của cha.