Chương 6 - Khi Giấc Mộng Tan Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Anh không nói lời thừa, trực tiếp đưa cho tôi một tấm thẻ.

“Mật khẩu sáu số 8. Cứ lo chữa bệnh cho chú trước, chuyện tiền nong, đừng bận tâm.”

Tôi nhìn anh, nước mắt không kìm nổi, trào ra như vỡ đê.

Bao nhiêu ấm ức, áp lực, sợ hãi những ngày qua dồn nén đến lúc này, bùng nổ hoàn toàn.

Tôi ngồi sụp xuống hành lang lạnh băng của bệnh viện, khóc như một đứa trẻ.

Lục Hành không nói gì, chỉ cởi áo vest, nhẹ nhàng khoác lên vai tôi.

Sau đó, lặng lẽ ngồi bên cạnh, cùng tôi gánh nỗi bi thương.

Đợi tôi khóc đủ, anh mới lên tiếng:

“Có muốn, bắt hắn phải trả giá không?”

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt nhòe lệ nhìn anh.

“Muốn.”

“Được.”

Anh gật đầu: “Giao cho anh.”

Sự phản công của Lục Hành, đến nhanh và tàn khốc.

Ba ngày sau, “Hoài Niệm Công Nghệ” bị phanh phui vấn đề nghiêm trọng về thuế, bị cơ quan thuế lập án điều tra.

Toàn bộ tài khoản công ty bị phong tỏa.

Đội ngũ “tinh anh” mà Giang Hoài mới chiêu mộ, vừa thấy có biến liền đồng loạt bỏ việc.

Lúc đi, họ còn cuỗm sạch toàn bộ dữ liệu khách hàng.

Chu Diễm phát hiện số cổ phần và xe sang mà Giang Hoài hứa cho cô ta chỉ là bánh vẽ, lập tức trở mặt.

Cô ta gào thét, đập phá sạch sẽ công ty.

Đòn chí mạng nhất — chính là Chu Diễm trong cơn phẫn nộ, đem hết bằng chứng Giang Hoài làm giả sổ sách, biển thủ công quỹ, thậm chí hối lộ thương mại, nặc danh gửi cho cơ quan điều tra kinh tế.

Giang Hoài, tứ bề thọ địch.

Hắn gọi điện cầu xin tôi, chửi rủa tôi, uy hiếp tôi.

Tôi, chẳng bắt máy lần nào.

Hắn mò đến bệnh viện chặn tôi, bị vệ sĩ Lục Hành sắp xếp, đánh gãy một chân.

Hắn gửi tin nhắn quấy rối mẹ tôi, kết quả bị Lục Hành dùng kỹ thuật, khóa toàn bộ tài khoản mạng xã hội.

Hắn như con thú dữ bị nhốt trong lồng, điên cuồng giãy giụa, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân từng bước sụp đổ.

Một tháng sau, bụi lắng xuống.

“Hoài Niệm Công Nghệ” tuyên bố phá sản.

Giang Hoài, với nhiều tội danh chồng chất, bị kết án mười năm tù giam.

Chu Diễm, vì trở thành nhân chứng vạch tội, thoát khỏi án hình sự, nhưng thanh danh thì hoàn toàn bại hoại trong ngành.

Nghe nói sau này đi phỏng vấn, bị người ta nhận ra ngay tại chỗ rồi đuổi thẳng.

Cô ta không cam tâm, muốn tìm truyền thông để kể khổ, nhưng lại bị một ông lớn từng bị cô ta đắc tội, sai người dằn mặt một trận.

Từ đó, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Những tin tức này truyền đến, tôi đang ngồi cùng bố dưới sân bệnh viện, phơi nắng.

Bệnh của ông, đã đỡ nhiều.

Tôi đọc tin cho ông nghe, ông nghe xong, thở dài thật sâu.

“Con gái à, mọi chuyện qua rồi.”

Tôi khẽ gật đầu.

“Vâng, bố. Tất cả đã qua rồi.”

Phải.

Những ngày tháng đen tối, đau đớn, ngột ngạt, cuối cùng cũng đã trôi qua.

Sau khi bố bình phục xuất viện, cuộc sống của tôi cũng dần đi vào quỹ đạo.

Khởi Hành Studio, nhờ vào khách hàng lớn là Tập đoàn Phương Chính, nhanh chóng nổi danh.

Khối lượng công việc, bùng nổ tăng trưởng.

Không lâu sau, chúng tôi dọn khỏi căn hộ của Lục Hành, thuê cả tòa văn phòng hạng sang ở trung tâm thành phố.

Đội ngũ, từ hơn chục người, mở rộng thành cả trăm nhân viên.

Tôi trở thành “Tổng Hứa” nổi tiếng trong giới.

Những đối tác từng khinh thường, từng từ chối chúng tôi, giờ lại xếp hàng, mong được mời tôi một bữa cơm.

Người phụ huynh từng mắng tôi hại con trai bà ta, nay xách giỏ hoa quả tìm đến xin lỗi, mong tôi cho con trai bà một cơ hội nữa.

Ngay cả bà chủ nhà từng cạy cửa đuổi tôi, cũng nhờ người liên hệ, muốn cho tôi thuê cả tòa nhà để làm ký túc xá cho nhân viên.

Lòng người, thật sự hiện thực đến nực cười.

Tôi không bận tâm đến những điều đó.

Tôi dồn hết tâm sức vào công việc và ở bên gia đình.

Và còn nữa — hẹn hò với Lục Hành.

Đúng vậy, chúng tôi đã ở bên nhau.

Ngày bố tôi xuất viện, tôi đã tỏ tình với anh.

Tôi nói:

“Lục Hành, trong lòng tôi, đã không còn chỗ cho tên ngu ngốc kia nữa.”

“Bây giờ, nó đang trống. Anh có muốn… dọn vào không?”

Lục Hành thoáng ngẩn ra.

Vài giây sau, anh bật cười.

Nụ cười ấy, như ánh nắng mùa đông, lập tức làm tan chảy lớp băng cuối cùng trong tim tôi.

Anh đưa tay ra, nắm chặt tay tôi.

“Anh vinh hạnh lắm.”

Những ngày bên Lục Hành, rất ngọt ngào.

Anh cưng chiều tôi như một cô gái nhỏ, nhưng vẫn dành cho tôi sự tôn trọng và không gian lớn nhất.

Anh sẽ đích thân mang cơm đến văn phòng, chỉ vì tôi mải làm quên ăn.

Anh không bao giờ can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của công ty, nhưng luôn cho tôi lời khuyên đúng đắn nhất khi tôi cần.

Có lần, một dự án quan trọng của chúng tôi bị đối thủ ác ý sao chép và tung ra trước, khiến công ty chịu tổn thất nặng nề.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)