Chương 2 - Khi Giấc Mơ Tan Vỡ
Nhắc đến mẹ, tim tôi như bị kim đâm.
Ca ghép thận của mẹ tôi vừa mới làm xong, chi phí điều trị chống thải ghép sau đó như ngọn núi đè nặng.
Số tiền “bồi thường ly hôn” mà Tống Nghiêm đưa, chính là tiền cứu mạng.
“Tôi đã nhận được tiền, tiền thuốc thang cho mẹ tạm thời không lo nữa.
Còn bản thân tôi… sẽ tự nghĩ cách.”
Tôi ưỡn thẳng lưng, cố gắng phớt lờ cơn buồn nôn quen thuộc đang dâng lên trong dạ dày:
“Mất việc thì tìm lại, thuê căn nhà nhỏ hơn. Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai.”
Lâm Nguyệt nhìn tôi, nước mắt rơi lã chã.
Cô ấy lau mạnh một cái:
“Được! Không cần tên cặn bã đó! Con mình tự nuôi! Tôi giúp cậu! Dù lương tôi không cao, nhưng nuôi hai mẹ con cậu một bữa cơm thì không thành vấn đề!”
Tôi ôm chầm lấy cô ấy, nước mắt cuối cùng cũng không kìm nổi mà trào ra.
May quá, may mà tôi vẫn còn có Lâm Nguyệt.
Dựa vào khoản “bồi thường ly hôn” từ Tống Nghiêm, tôi tạm thời ổn định được cuộc sống.
Tôi thuê một căn hộ một phòng ngủ ở khu tập thể cũ kỹ. Dù điều kiện không tốt, nhưng được cái rẻ.
Mẹ tôi cũng được chuyển từ viện dưỡng lão sang trung tâm hồi phục chức năng với điều kiện tốt hơn, chi phí tạm thời vẫn cáng đáng được.
Tôi hủy hết tất cả thẻ ngân hàng, thẻ hội viên có liên quan đến Tống Nghiêm, đổi luôn cả số điện thoại – như thể đang xóa sạch virus, hoàn toàn định dạng lại cuộc sống của mình, gỡ bỏ từng dấu vết của anh ta.
Sau đó, tôi bắt đầu lao đầu đi tìm việc.
Vác theo cái bụng còn chưa lộ mà đi xin việc, đúng là chế độ “địa ngục”.
Hồ sơ gửi đi như rơi vào hố đen, không một phản hồi là chuyện thường.
Hiếm hoi lắm mới có vài cuộc phỏng vấn, ánh mắt của đối phương sẽ vô tình hoặc cố ý lướt qua bụng tôi, sau đó lịch sự nói:
“Về chờ thông báo nhé.”
Rồi không bao giờ có “sau đó” nữa.
Bụng tôi lớn lên từng ngày, còn lo lắng và hoảng sợ thì như dây leo, quấn chặt lấy tôi, ngày càng siết chặt.
Số dư tài khoản cứ thế giảm từng chút một.
Lâm Nguyệt cách vài bữa lại dúi tiền cho tôi, nhưng tôi biết cô ấy cũng không khá giả gì, nên nhất quyết không nhận.
Chiều hôm đó, tôi lại thất bại trong một buổi phỏng vấn.
Bước ra khỏi tòa văn phòng lạnh như băng, liền bị cái nóng như thiêu của tháng Bảy táp vào mặt.
Đầu hơi choáng váng, bụng đói cồn cào, tôi tìm đại một cửa hàng tiện lợi gần đó, mua chai nước khoáng rẻ nhất và một cái bánh mì nhỏ, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tán cây bên ngoài, nhai từng miếng nhỏ.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, chói đến nhức mắt.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, tôi lướt đi lướt lại trên trang tuyển dụng, lòng trĩu xuống từng chút một.
“Tô Từ?”
Một giọng nữ hơi quen, mang chút nghi hoặc vang lên bên cạnh.
Tôi ngẩng đầu, ngược sáng, thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở chỉn chu, tay xách túi Hermès đứng cách tôi mấy bước.
Cô ta tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt trang điểm kỹ càng, ánh mắt mang theo chút cao ngạo và dò xét.
Tô Tình.
Người được đồn là “bạch nguyệt quang” – mối tình khắc cốt ghi tâm mà Tống Nghiêm mãi không có được.
Cũng là cái gai đâm sâu nhất trong ba tháng làm “bà Tống” của tôi.
Trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi và đầy mùi nhựa đó, cô ta hiện diện khắp nơi:
Cái tên lấp lánh trên màn hình điện thoại Tống Nghiêm, những cuộc gọi nửa đêm nghẹn ngào, thậm chí có lần, đổ bệnh ngay gần căn nhà lạnh lẽo của chúng tôi, khiến Tống Nghiêm phải lái xe lao đi giữa đêm khuya.
Tống Nghiêm đối với cô ta, luôn kiên nhẫn và dung túng một cách khác thường.
“Quả nhiên là cô à?”
Tô Tình bước lại gần vài bước, tiếng gót giày cao gót nện lên mặt đường xi măng “cộc cộc” rõ ràng.
Cô ta đánh giá tôi từ đầu đến chân như đèn pha quét, cuối cùng dừng lại trên gương mặt hơi tiều tụy vì ốm nghén, và chiếc áo thun cũ bạc màu tôi đang mặc.
Khóe miệng cong lên, nở một nụ cười không thèm che giấu chút nào sự thương hại và đắc ý:
“Nghe nói cô với A Nghiêm ly hôn rồi à? Sao lại thành ra thế này?
Chậc chậc, rời khỏi A Nghiêm rồi, cuộc sống không dễ thở nhỉ?”
Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta khiến dạ dày tôi lại cuộn lên một trận.
Tôi siết chặt túi bánh mì trong tay, tiếng nhựa phát ra “soạt” một cái.
“Nhờ ơn cô, tôi vẫn sống.”
Tôi bình tĩnh đáp, không biểu cảm, rồi mở nắp chai nước khoáng ra.
Nụ cười trên mặt Tô Tình khựng lại một chút, rồi ngay sau đó nở ra một nụ cười còn to hơn, giả tạo hơn:
“Ôi chao, nghe cô nói kìa. Cô với A Nghiêm chia tay thì liên quan gì đến tôi chứ? Là anh ấy cuối cùng cũng nhìn rõ thôi — có một số con chim sẻ, dù có bay lên cành cao cũng không thể hóa phượng hoàng, mà ngược lại còn làm bẩn cả cành cây.”
Cô ta hơi cúi người, hạ thấp giọng, mang theo vẻ ngọt ngào độc địa:
“Cô có biết không? Anh ấy từng nói với tôi, mỗi lần chạm vào cô… đều thấy ghê tởm.”
Tim tôi như bị một bàn tay lạnh buốt bóp chặt, nghẹn lại không thể thở.
Ghê tởm?
Thì ra trong mắt anh ta, những lần ít ỏi được gọi là “nghĩa vụ vợ chồng” kia lại khiến anh ta chán ghét đến thế?
Chẳng trách, anh ta luôn qua loa cho xong, ánh mắt chưa từng một lần dừng lại trên người tôi.
Dạ dày quặn lên dữ dội, tôi bất giác lấy tay che miệng, nôn khan từng cơn.
Tô Tình như thể rất đắc ý vì phản ứng của tôi, bật cười khanh khách, tiếng cười chói tai:
“Thế mà chịu không nổi rồi à? Xem ra A Nghiêm nói đúng, cô không chỉ không ra gì mà tâm lý cũng yếu đến tệ hại.”
Cô ta đứng thẳng dậy, đeo lại kính râm, che đi vẻ đắc ý và khinh miệt nơi đáy mắt:
“Xem như từng quen biết nhau, tôi cho cô một lời khuyên. Tìm một nơi chẳng ai biết cô, rụt cổ mà sống mấy ngày nghèo túng cho yên, đừng có lại gần A Nghiêm nữa, chướng mắt.
Nhà họ Tống không phải nơi cô có thể mơ trèo lên được đâu.”
Nói xong, cô ta ngẩng cao đầu, như một con công kiêu ngạo, giày cao gót gõ từng bước “cộp cộp cộp” về phía chiếc Porsche đỏ chót mới tinh đang đỗ bên đường.
Chiếc xe rồ máy lao đi, để lại khói bụi mù mịt.
Tôi vịn chặt vào tay ghế dài bên cạnh, vẫn đang nôn khan, nước mắt và nước mũi chảy đầy mặt.
Không phải vì sự sỉ nhục của Tô Tình, mà là vì cơ thể tôi lúc này thật sự không chịu nổi nữa.
Nhưng từng chữ cô ta nói, đều như mũi kim tẩm độc, đâm thẳng vào trái tim đã rách nát của tôi.
Thì ra, trong mắt Tống Nghiêm, tôi không chỉ là một món hàng giao dịch, mà còn là món hàng khiến anh ta… buồn nôn.
Nửa chai nước trong tay tôi rơi xuống đất, bắn tung tóe ướt cả ống quần.
Tôi dựa vào thân cây sần sùi, thở dốc từng hơi, trước mắt tối sầm lại.
Đứa bé trong bụng dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ, bất an động đậy một chút.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi đột nhiên vang lên.
Là một số lạ trong thành phố.
Tôi cố lấy lại nhịp thở, lau mặt, cố khiến giọng mình bình thường:
“Alo, xin chào?”
“Xin hỏi có phải cô Tô Từ, cô Tô không ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng nữ rất chuyên nghiệp.
“Là tôi đây.”
“Chào cô, đây là xưởng thiết kế Huệ Ý. Chúng tôi thấy hồ sơ cô gửi qua nền tảng tuyển dụng, muốn mời cô đến phỏng vấn vào lúc 10 giờ sáng mai, cô có tiện không ạ?”
Huệ Ý? Tôi sững người một chút.
Đây là một xưởng thiết kế độc lập rất có gu và tiềm năng trong ngành, chuyên về thiết kế nội thất cao cấp, nổi bật với phong cách nghệ thuật nhân văn độc đáo.
Trước đây tôi cũng từng gửi hồ sơ, nhưng chẳng hy vọng gì nhiều.
“Tiện ạ! Rất tiện luôn!”
Tôi vội vàng trả lời, sợ đối phương đổi ý.
“Vậy tốt quá. Chúng tôi sẽ gửi địa chỉ cụ thể và thông tin người phỏng vấn qua tin nhắn cho cô sau. Rất mong được gặp cô.”
Cúp máy, tôi tựa vào thân cây, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Trong đống tro tàn của tuyệt vọng, dường như le lói một tìa tia hy vọng yếu ớt.