Chương 1 - Khi Giấc Mơ Bị Đánh Cắp

Là một học sinh cấp ba học giỏi nhưng nghèo ở vùng núi phía Tây, ước mơ lớn nhất đời tôi là thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, sau đó thi công chức, tốt nhất là được nhập hộ khẩu vào Bắc Kinh.

Nhưng điểm của tôi… không đủ! Thật sự không đủ!

Mỗi ngày tôi học đến mức đầu óc mụ mẫm, tóc trên đỉnh đầu rụng từng mảng vì stress.

Khi thi thử lần một năm lớp 12, một tin siêu chấn động rơi trúng đầu tôi: Tôi là con ruột của nhà họ Tô ở Bắc Kinh, năm đó bị trao nhầm lúc mới sinh!

Trong đôi mắt đã chết lặng của tôi bừng lên ánh sáng hy vọng.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt lũ bạn học mặt mũi toàn vẻ ghen tị: Tạm biệt nhé, các bạn khổ thân, tôi sắp được thi đại học ở Bắc Kinh rồi!

Cô bạn thân thì lo lắng: “Trong mấy tiểu thuyết tớ đọc mấy ông bà nhà giàu lúc nào cũng yêu chiều đứa con giả, cậu phải cẩn thận đó.”

“Yên tâm yên tâm, tớ chỉ cần cái hộ khẩu thôi, họ có tốt hay không chẳng sao, thi xong đại học là tớ về.”

Dù sao lúc còn sống, bà nội tôi cũng từng hy vọng tôi có thể đỗ đạt thành tài.

1.

Tôi mặc bộ đồng phục cũ kỹ của trường cũ, đeo chiếc balo vải bạc màu đã sờn, đôi giày bung đế không chút ăn nhập gì với căn phòng khách lộng lẫy dát vàng dát bạc của nhà họ Tô.

Người giúp việc đưa tôi vào, bảo tôi ngồi chờ một lát.

Trên lầu vang lên tiếng đập đồ ầm ầm, kèm theo tiếng hét chói tai đầy kích động của một cô gái.

Có vài người đang dỗ dành cô ấy, mỗi người nói một câu, tôi ngồi dưới nghe mà đoán người:

“Trí Ý, đừng sợ, con giỏi hơn nó mà. Dù sao con cũng là đứa mẹ đã nuôi suốt mười bảy năm trời.” – Giọng mẹ Tô.

“Nếu Lâm Tư Vọng ngoan thì giữ lại nuôi, còn nếu không thì đợi nó trưởng thành rồi đuổi đi.” – Chắc là anh hai Tô, giọng ngạo mạn thấy rõ.

“Ngoan nào, đừng giở trò nữa, kẻo để người ngoài cười chê.” – Anh cả, giọng trầm lạnh lùng.

Tôi ngồi lặng lẽ nghe. Ồ, đây gọi là… “màn ra oai phủ đầu” nhỉ?

Tự dưng thấy hơi chán nản. Vì cái màn nhận người thân này, tôi đã hai ngày rồi chưa học hành gì cả. Với học sinh lớp 12 mà nói, đây là dấu hiệu sa ngã!

Chắc họ còn tán chuyện thêm một lúc nữa, tôi lặng lẽ rút cuốn “5 năm thi, 3 năm luyện” ra ôn bài.

Câu cuối cùng của phần điền từ khó đến mức tôi vò đầu bứt tai, giấy nháp cũng sắp đầy thì một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

“Bọn cô chú nói chuyện xong rồi, giờ có thể nói chuyện với cháu.”

“Đợi chút, sắp ra rồi!” – Một tia sáng lóe lên trong đầu, tôi nắm được lời giải rồi!

“Bộ cô đang giả vờ chăm học đấy à? Muốn tạo hình tượng học sinh giỏi hả?” – Anh hai Tô tiến tới giật lấy đề thi của tôi.

Tôi cầm bút gõ vào tay anh ta: “Tránh ra, im đi.” Phiền quá, đang giải gần ra rồi thì…

Anh hai Tô kêu lên vì đau.

Tôi thu lại đề thi, ngẩng đầu lên thì thấy một đám người đang nhìn tôi với sắc mặt không mấy vui vẻ.

Mẹ Tô lưỡng lự nói: “Tư Vọng à, lần sau đừng học trong phòng khách nữa, bàn thấp không tiện, mà mọi người cũng đang chờ cháu…”

Tôi lễ phép đáp: “Cháu xin lỗi, tưởng mọi người còn đang nói chuyện trên lầu. Với lại cháu chưa có phòng riêng, nên mới tạm học ở đây.”

Mẹ Tô hơi khựng lại, rồi quay sang nhìn anh cả với vẻ khó hiểu.

Anh cả lúng túng mắng người quản gia:

“Dì Vương, tiểu thư đến mà sao không báo một tiếng?”

Dì Vương liếc nhìn Trí Ý, nhún vai:

“Tôi sai, thấy trên lầu còn đang ồn nên tưởng chưa xong.”

Trí Ý rụt người lại vì sợ, mẹ Tô vội ôm lấy cô ta dỗ dành.

Tôi bất lực. Trời đất, diễn xuất gì mà tệ vậy? Đẳng cấp nhà giàu kiểu này à?

Đang “dằn mặt” tôi sao?

Ba Tô nhìn tôi từ đầu đến chân, thấy tôi có vẻ bình tĩnh lễ phép nên cũng tạm hài lòng. Ông ta chậm rãi nói:

“Lâm Tư Vọng, cháu không lớn lên trong nhà họ Tô, nên có vài thói quen xấu. Trường của Trí Ý không phù hợp với cháu.”

“Trước tiên hãy học cách làm theo quy củ nhà họ Tô, ghi hết những điều này lại.”

Người quản gia cung kính đưa cho tôi một tờ giấy dài. Tôi liếc sơ qua:

1. Ông chủ: thích yên tĩnh, ghét rau cần, không được nhìn thẳng, phục vụ phải cúi đầu 90 độ…

2. Bà chủ: sáng 6h phải nấu canh bằng nước sương, tối pha nước 45 độ ngâm chân…

3. Tiểu thư Trí Ý: thích cà tím kho, ghét thịt bò, bữa sáng chỉ dùng đồ Tây…

Cả tờ giấy là một danh sách chi chít thói quen của năm người chủ trong nhà và mấy khu vực tôi không được phép bước vào. Đầy rẫy ác ý.

Như thể tôi không sống ở thế kỷ 21 nữa vậy.

Nực cười thật sự… Đây là đời thực à?

Cảm giác như mình xuyên vào tiểu thuyết, làm nữ phụ bị cả nhà bắt nạt vậy đó.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)