Chương 7 - Khi Gia Đình Trở Thành Nhân Vật Trong Truyện
Họ sinh tôi, nuôi tôi—là để đòi đáp trả.
Tôi từng thắc mắc khi đọc sách giáo khoa, rằng tại sao sách ca ngợi tình yêu cha mẹ là vô điều kiện.
Tôi viết trong bài văn:
“Trên đời không có tình yêu vô tư.”
Và nhận điểm 0.
Nhưng tôi không thấy buồn.
Tôi nghĩ điều đó là lẽ thường.
Chỉ là khi tôi từng ngỡ mình được yêu vô điều kiện…
Cái “một tỷ” đó đánh thức tôi.
Nhắc tôi: Đừng nằm mơ nữa.
Xe chạy tới một vách đá cao.
Bên dưới là dòng sông chảy xiết.
Anh tôi đột nhiên nói:
“Dừng xe! Em có cách rồi.”
Mọi người cùng xuống xe.
Anh tôi mày mò một hồi, cho xe phát nổ rồi đẩy rơi xuống sông.
Sau đó tháo kẹp tóc của tôi, ném xuống đất:
“Dân buôn hàng trắng toàn làm trò này giả chết. Lừa được Lệ Tước là tốt nhất, ít nhất cũng kéo dài thời gian chạy trốn.”
Bố tôi chọn đại một tài xế xui xẻo nào đó, mượn xe người ta.
Cả nhà men theo hướng Nam, đến định cư ở Ninh Thành.
Tôi bán hết trang sức túi hiệu lén mang từ Lệ Tước, cộng với tiền công làm thêm, gom được một số vốn.
Cùng cả nhà mở một cửa hàng đồ chơi cao cấp.
Tôi làm quản lý.
Mẹ tôi chọn mẫu.
Chị tôi phụ trách vận hành.
Bố tôi bán hàng.
Anh tôi lo hậu cần.
Mẹ tôi mắt cực kỳ tinh. Món nào bà chọn cũng hot.
Cả nhà phối hợp ăn ý, cửa hàng nhanh chóng đứng vững.
Chưa đầy nửa năm, lợi nhuận tăng gấp đôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình làm được một chuyện lớn.
Cảm giác thành tựu đúng là gây nghiện.
Tôi hầu như ở lì trong cửa hàng, làm không biết mệt.
Tôi muốn kiếm thật nhiều tiền, chia cho cả nhà, để trả ơn họ vì đã giúp tôi.
Nếu không có họ, tôi nghĩ đời mình chắc đã ngập trong mớ yêu-hận và bi kịch đến ngạt thở.
Nửa đêm.
Tôi tính xong sổ sách, mang tiền chia quý về nhà.
Vừa hí hửng bước vào đã thấy nhà tối om.
“Ngủ hết rồi à?”
Tôi đặt phong bao sang một bên, định đi nấu mì ăn tối.
Quay người lại—
Đèn vụt sáng.
Pháo giấy nổ tung trên đầu, đầy trời kim tuyến lấp lánh.
Cả nhà cầm bánh sinh nhật, đồng thanh hô to:
“Chúc mừng sinh nhật út út, vạn sự như ý!”
Ngay cả tôi còn quên mất hôm nay là sinh nhật mình.
Tôi ngơ ngác đứng đó, tay cầm mì, mũi cay xè.
Anh tôi giật lấy mì, kéo tôi ngồi xuống bàn:
“Bố nấu cả bàn đồ ăn, hâm lại mấy lần rồi, mau ăn đi!”
Mẹ tôi múc canh vịt:
“Vịt này mẹ tự chọn đấy, béo lắm! Gần đây con gầy quá rồi, phải bồi bổ.”
Chị tôi bưng bát, ngồi kế bên, làm bộ đáng thương:
“Em ơi, cho chị một cái đùi vịt đi? Em không về, mẹ không cho ai ăn miếng nào hết trơn á!”
Bố tôi mặc tạp dề, đi vào bếp:
“Còn hai món xào nữa, chờ con về mới làm.”
Tôi vừa khóc vừa gặm đùi vịt.
Anh tôi kéo ra một hộp quà to bự:
“Quà tụi anh chị chuẩn bị cho em đều ở trong này. Về phòng nhớ bóc từng món nha.”
Tôi sụt sịt.
Anh tôi nói tiếp:
“Còn chuyện lần em bị chuốc rượu, anh tra ra rồi. Là một đồng nghiệp có ý đồ với em. Do hắn lơ đễnh, em mới lạc vào phòng Lệ Tước. Anh xử lý hắn xong rồi, em yên tâm.”
Tôi khàn giọng:
“Cảm ơn anh.”
Chị tôi chen vào đầy thần bí:
“Còn nữa, Emily đang khóc than khắp nhóm tiểu thư đài các. Nói Lệ Tước từ sau vụ việc cứ cầm kẹp tóc em, ngồi ngẩn ngơ thề sẽ rút cạn cả dòng sông.
“Nghe nói có một tiến sĩ y học nào đó bảo ở nước ngoài có công nghệ xóa ký ức. Emily với mẹ Lệ Tước đã lôi cổ hắn ra nước ngoài chữa trị, ít nhất dăm ba tháng không về nổi đâu. Út ơi, em an tâm rồi nhé!”
Tôi ngớ người:
“Tiến sĩ y học? Thiệt không đó?”
Chị tôi nói:
“Chắc là lừa đảo thôi.”
Mẹ tôi vừa ăn thịt viên vừa nói tỉnh queo:
“Thật ra là mẹ.”
“Nhớ kỹ, không có ai là vĩnh viễn không bị lừa, chỉ là chưa gặp đúng cú lừa dành riêng cho mình.”
Tôi và chị nhìn nhau kính nể:
“Mẹ ra tay, một mình bằng hai người.”
Lúc rửa tay chuẩn bị ăn bánh kem.
Chị tôi khều tôi, cười nhỏ bên tai:
“À, thật ra làm gì có tiền thưởng một tỷ, mẹ bịa đấy.
“Em biết rồi mà, mẹ là kẻ lừa đảo giỏi nhất thế giới.”
Khi cả nhà hát bài chúc mừng sinh nhật tôi.
Tôi khóc như chó.
Mọi người xúm lại dỗ dành mãi mới nín.
Thật ra tôi có một bí mật—
Từ nhỏ đến giờ.
Đây là lần đầu tiên tôi được tổ chức sinh nhật.
Lần đầu tiên, có người vì tôi mà nói: chúc em sinh nhật vui vẻ.
Dưới ánh nến ấm áp.
Tôi nức nở chắp tay ước nguyện.
Cầu cho cả nhà tôi bình an vui vẻ.
Cầu cho cả nhà tôi sống lâu trăm tuổi.
Cầu cho nhà chúng tôi—mãi mãi bên nhau.
Lý Quyên lấy chồng năm mười lăm tuổi.
Mẹ cô nói, trong nhà đông em nhỏ quá, không nuôi nổi nữa, bảo cô gả đi để nhà chồng nuôi.
Người đàn ông ấy là người làng bên, trong nhà có một con bò.
Mấy bà vợ trong thôn nghe thế thì mừng giùm, nói cô “gả cao”, có phúc lắm.
Lúc đi đăng ký kết hôn, cô nắm chặt vạt áo, nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đời nói dối:
“Cháu mười tám.”
Lúc uống rượu mừng, cô chẳng nghĩ được gì.
Chỉ thấy mình đơn giản là đổi một mái nhà để xin miếng cơm.
Khi đó cô không ngờ—
Miếng cơm ấy lại cay đắng đến thế.