Chương 7 - Khi Gả Vào Hào Môn Biến Thành Lừa Dối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nhìn khuôn mặt cô ta lập tức đỏ bừng, tôi không buồn nói thêm.

Kéo vali, không ngoái đầu, rời khỏi cái lồng son này.

Từ nay về sau, mọi thứ của nhà họ Thẩm không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Mười sáu tuổi bỏ trốn khỏi quê.

Tôi đã ở Kinh Châu tròn mười một năm.

Giờ tôi thấy mệt mỏi.

Chỉ muốn đến một nơi khác bắt đầu lại.

Tôi mua một tấm vé xe, trở về quê cũ.

Khu ổ chuột ven thành phố vẫn tồi tàn.

Không khí ẩm mốc nồng nặc mùi hôi.

Cảm giác quen thuộc khiến da đầu tôi tê dại.

Tôi ra ngoại ô, tìm đến nghĩa trang, đứng trước mộ bà.

Ảnh trên bia là nụ cười hiền hậu, ấm áp.

Bà là người duy nhất trên thế gian này từng cho tôi tình yêu không giữ lại gì.

Khi xưa, mẹ tôi chịu không nổi bạo lực của bố, lén bỏ đi.

Nhưng không mang tôi theo.

Bố tôi ngày nào cũng chỉ có đánh bạc với uống rượu.

Tôi chưa học xong cấp hai, ông đã bắt tôi nghỉ học, lên thành phố làm thuê.

Để kiếm tiền nuôi ông.

Là bà đã dặn tôi nhất định phải học.

Với xuất thân như tôi, thi đại học là con đường duy nhất để đổi đời.

Để cho tôi đi học, bà ngày nào cũng khâu lót giày, nhặt ve chai.

Một đồng cũng không dám tiêu.

Bà dốc hết tất cả, nâng tôi ra khỏi cái nhà như bùn lầy ấy.

…Thế mà tôi thì sao?

Vì cái lời nói dối nực cười kia, vì duy trì thân phận cao quý giả tạo đó.

Tôi thậm chí không dám để bà dự đám cưới của mình.

Ngay cả mỗi lần về thăm, cũng phải lén lút.

Bà biết hết, nhưng chưa bao giờ trách tôi.

“Nhưng… con thật sự rất trách bản thân mình…”

Tôi quỳ trước mộ, trán tựa lên tấm bia lạnh lẽo, nước mắt cuối cùng trào ra như vỡ đê.

Con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng còn.

Đây có lẽ là cái giá đắt nhất của màn kịch lừa dối này.

9

Tôi ở quê mấy ngày, vừa sắp xếp lại tâm trạng, vừa dọn dẹp di vật bà để lại.

Nỗi buồn qua đi, là quyết tâm bắt đầu lại.

Tôi bán căn nhà cũ, cộng thêm mấy chục vạn tích góp bao năm.

Tôi lấy chúng làm vốn khởi nghiệp.

Những năm ở nhà họ Thẩm, tôi chưa từng là bình hoa.

Để xứng với thân phận vợ Thẩm Tổng, tôi đã học đến kiệt sức.

Từ vận hành thương mại đến xã giao, từ thẩm định nghệ thuật đến quản lý tài chính.

Tất cả những gì có thể dùng, tôi đều cố học.

Giờ đây, những kỹ năng thực sự đó mới là chỗ dựa vững chắc của tôi.

Tôi tin, những ngày sắp tới sẽ càng tốt hơn.

Tôi không quay lại Kinh Châu, mà chọn một thành phố mới.

Khôn Thành, bên cạnh Kinh Châu.

Ở đó, tôi thuê một văn phòng nhỏ, đăng ký công ty riêng.

Tuyển thêm bốn nhân viên, mọi thứ bắt đầu từ con số 0.

Những ngày sau đó, tôi hăng hái làm việc, mỗi ngày tìm khách, đàm phán dự án.

Dù mệt nhưng thấy vững vàng.

Cảm giác thấp thỏm, sợ hãi ngày nào – sợ giấc mơ vỡ vụn – cuối cùng đã biến mất.

Công ty dần có khởi sắc.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng của tôi và đồng nghiệp, thậm chí còn nhận được một dự án có tiếng tăm.

Trong một buổi giao lưu ngành, tôi bất ngờ gặp một gương mặt quen.

Chu Cảnh, bạn thân của Thẩm Chi Hoài.

Chính là cậu ấm từng chế nhạo tôi cắt bò bít tết như cắt kẻ thù hôm trong phòng bao.

Thấy tôi, anh ta thoáng sửng sốt, rồi nở nụ cười khinh khỉnh quen thuộc:

“Ô, đây chẳng phải là… Ồ không, giờ phải gọi là gì nhỉ? Lục Tổng? Đúng là ba ngày không gặp đã khác. Sao, không làm nổi bà Thẩm nữa, ra ngoài tự kiếm sống à?”

Người xung quanh nhìn sang, ánh mắt đầy hiếu kỳ.

Lần này, tôi không trốn tránh.

Tôi nâng ly rượu, bình thản nhìn thẳng anh ta:

“Chu thiếu gia, xem ra anh vẫn rất quan tâm đến tình hình của tôi. Nhưng thay vì lo người khác sống thế nào, sao không nghĩ cách cứu cái dự án bỏ dở của anh? Chứ cứ dựa vào gia đình dọn hậu quả mãi, cũng chẳng phải cách lâu dài, anh nhỉ?”

Mặt Chu Cảnh lập tức xám ngoét.

Anh ta ở Kinh Châu vốn nổi tiếng phá của.

Mở công ty khởi nghiệp, thua lỗ cả tỷ.

Sau lại lao vào bất động sản.

Mua mấy mảnh đất, lỗ thảm hại.

Chuyện bố anh ta từng đuổi đến công ty, suýt đánh gãy chân, đã thành chuyện cười trong giới.

Tôi ở bên Thẩm Chi Hoài, dĩ nhiên biết mấy điều này.

Nếu anh ta không khiêu khích tôi, có lẽ tôi còn nể mặt.

Nhưng đã nhiều lần chọc tôi, tôi đương nhiên không nương tay.

Mặt anh ta đỏ bừng, ly rượu trong tay như sắp bị bóp nát.

Trông như tức điên.

Tôi nâng ly, khẽ cụng nhẹ:

“Xin phép Chu thiếu gia.”

Lần này gặp xong không lâu, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ.

…Là Thẩm Chi Hoài.

Ly hôn xong tôi đã xóa hết liên lạc của anh ta.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc Chu Cảnh kể lại chuyện gặp tôi cho anh ta.

Chỉ cần hỏi qua khách hàng hiện tại của tôi là tìm ra liên hệ.

Thẩm Chi Hoài vẫn như cũ, giọng nhắn không cho phép từ chối:

【Là anh. Gặp mặt, ăn cơm.】

Tôi lười để ý, chặn thẳng.

Anh ta lại đổi số, tiếp tục nhắn:

【Hai ngày nữa sinh nhật anh.】

Tôi trả lời:

【Thẩm Tổng bạn bè nhiều, người quan tâm anh có thể xếp hàng từ Đông sang Tây thành phố, đâu thiếu tôi chúc mừng.】

Một lúc sau, anh ta nhắn lại.

Chỉ một chữ: 【Thiếu.】

10

Tôi đoán, chắc anh ta đã cắt đứt với Giang Như Ý rồi.

Cảm thấy chán, nên lại muốn “ăn cỏ cũ”.

Tôi vẫn còn kết bạn WeChat với Giang Như Ý, thỉnh thoảng thấy cô ta đăng trạng thái.

Sau khi tôi ly hôn, tần suất cô ta đăng rõ ràng giảm hẳn.

Nội dung cũng từ khoe khoang mờ ám trước kia chuyển thành có phần oán thán.

Có vẻ Thẩm Chi Hoài cũng đã mất hứng thú với cô ta.

Nhưng những chuyện này, đã không còn liên quan đến tôi nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)