Chương 4 - Khi Gả Vào Hào Môn Biến Thành Lừa Dối
Tôi không trả lời.
Tay run run xóa tin nhắn.
Đột nhiên nhớ lại hôm đó trong phòng bao, Thẩm Chi Hoài và bạn bè cá cược.
Họ cá xem tôi bao giờ sẽ lộ tẩy…
Bố tôi chính là quả bom hẹn giờ.
Sớm hay muộn, nó cũng sẽ nổ.
Nhưng tôi không muốn sống trong nỗi lo sợ nữa.
Vậy thì, hãy để chính tay tôi chọc thủng tất cả.
4
Sáng hôm sau Thẩm Chi Hoài mới về nhà.
Anh ta qua loa nói là bận tiệc suốt đêm.
Nhưng tôi đã thấy hết trên trang cá nhân của Giang Như Ý.
Anh ta hoàn toàn không có tiệc tùng gì.
Mà là cùng Giang Như Ý leo ngọn núi hoang gần đó.
Ngắm sao suốt đêm, rồi xem cả bình minh.
Bên cạnh, mẹ chồng lên tiếng:
“Sắp đến ngày tổ chức tiệc gia tộc rồi, Lục Linh, cô cũng nên bắt tay chuẩn bị đi.”
Nhà họ Thẩm mỗi năm đều tổ chức đại yến.
Khách đến toàn là họ hàng trực hệ lẫn chi nhánh của nhà họ Thẩm.
Đó cũng là ngày quan trọng nhất trong năm của họ.
Nghe mẹ chồng nói, tôi hỏi:
“Tiệc gia tộc định vào ngày nào?”
“Hai mươi.”
Điện thoại vẫn rung không ngừng.
Từng tin nhắn đe dọa nối tiếp nhau gửi tới.
【Con chết tiệt! Không trả lời thì tao tới tận nhà tìm mày!】
Tôi do dự vài giây rồi nhắn lại:
【Không phải ông muốn tiền sao? Ngày hai mươi này, đến biệt thự cổ nhà họ Thẩm gặp tôi.】
5
Ngày tháng trôi từng ngày.
Càng gần đến hai mươi.
Có người lo, có người vui.
Trang cá nhân Giang Như Ý ngày nào cũng có bài mới.
Ghi lại từng khoảnh khắc với Thẩm Chi Hoài.
Thẩm Chi Hoài vì cô ta mà trốn việc, đưa cô ta về quê thăm bà.
Cuối tuần cùng cô ta trải nghiệm việc làm thêm, mặc đồ mascot phát tờ rơi ngoài phố.
Hai người ngồi xổm bên đường, ăn xúc xích bột ba đồng…
Mỗi bài đăng, mỗi tấm hình như mũi kim tẩm độc đâm vào tim tôi.
Tin nhắn đe dọa từ bố tôi ngày nào cũng đến không ngừng.
Nội dung ngày càng hạ nhục hơn.
Ông ta chửi tôi hạ tiện, “ếch nhái muốn ăn thịt thiên nga”.
Cả đời chỉ đáng sống trong bùn lầy…
Những ký ức bị chôn vùi lại bị lật lên.
Ông ta say rượu, đánh tôi đến bầm dập khắp người.
Đè tôi xuống đất bắt tôi học chó sủa.
Dùng dây trói tôi, treo lên xà nhà…
Đầu tôi như sắp nổ tung.
Tim đau đến run rẩy toàn thân.
Chỉ có thể bấu rách lòng bàn tay, nghiến nát răng.
Mới có thể giữ mình bình tĩnh.
Ngày hai mươi sắp đến.
Tiền không cứu được tôi, những giấc mơ hào nhoáng kia cũng không cứu được.
Tôi phải tự mình bò ra khỏi đầm lầy này.
Chỉ có thể dựa vào chính mình.
6
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức tiệc gia tộc.
Tất cả mọi người đều phải đến biệt thự cổ của nhà họ Thẩm.
Xe của Thẩm Chi Hoài đỗ dưới lầu.
Tôi vừa mở cửa xe thì nhìn thấy Giang Như Ý đang ngồi ở ghế phụ.
Thẩm Chi Hoài mở miệng giải thích:
“Hôm nay anh đưa cô bé đi mở mang tầm mắt một chút.”
Nói xong, anh ta nghiêng đầu bảo với Giang Như Ý:
“Em ngồi xuống ghế sau đi, ghế phụ này là vị trí của vợ anh.”
Giang Như Ý cắn môi, kéo nhẹ tay áo Thẩm Chi Hoài:
“Anh Thẩm, em say xe, ngồi sau sẽ nôn mất…”
Thẩm Chi Hoài lại mềm lòng.
“Vợ à, hay là…”
Tôi không nói gì, lặng lẽ mở cửa ngồi xuống ghế sau.
Suốt quãng đường im lặng, cuối cùng cũng đến biệt thự cổ.
Giang Như Ý giống hệt tôi năm xưa lạc bước vào chốn danh lợi.
Ánh mắt e dè, rụt rè.
Chỉ có điều cô ta may mắn hơn tôi.
Thẩm Chi Hoài che chở cô ta như gà mẹ che con.
Một người em họ bên chi nhánh định mời cô ta uống một ly rượu, lập tức bị ánh mắt của Thẩm Chi Hoài dọa cho lùi bước.
“Anh, anh đã có chị dâu rồi mà, còn định rước cô bé này về làm vợ lẽ sao?”
Thẩm Chi Hoài trừng mắt liếc hắn một cái: