Chương 7 - Khi Em Trai Trở Thành Đối Tượng Tình Cảm

Yến Chiêu hít một hơi thật sâu, đứng dậy.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, anh ta quỳ một gối xuống trước mặt tôi:

“Tiểu Âm, cưới anh nhé.”

“……”

Tôi im lặng.

Câu “Em đồng ý” vốn đã đến bên môi, lại bị tôi nuốt ngược trở lại.

Tôi nhìn chiếc hộp nhung đang mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

Sau đó lại nhìn lên người đàn ông trước mặt.

Không thể tin vào tai mình.

“Anh nói gì cơ?”

Yến Chiêu kiên nhẫn lặp lại:

“Tiểu Âm, lấy anh nhé?”

Nói thật.

Trước đây, tôi từng tưởng tượng ra rất nhiều hoàn cảnh cầu hôn của anh ta.

Có thể là vào một buổi sáng bình thường; có thể là tại một buổi biểu diễn ca nhạc khi ca sĩ cất lên một bản tình ca; có thể là trên bờ biển rực rỡ pháo hoa…

Nhưng không ngờ, lại là vào khoảnh khắc này.

—— Khi cả hai chúng tôi đều đã phản bội nhau.

Tôi im lặng rất lâu, đối diện với ánh mắt chờ mong của anh ta, cuối cùng khẽ mở miệng:

“Em ngoại tình rồi.”

24

Sắc mặt Yến Chiêu dần cứng đờ.

Nhưng khác với những gì tôi tưởng tượng—tôi đã nghĩ anh ta sẽ phẫn nộ rời đi ngay lập tức

Anh ta chỉ thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:

“Em đừng nói những lời giận dỗi như thế.

“Suốt khoảng thời gian qua không có người đàn ông nào vào căn nhà này, em cũng luôn tan làm đúng giờ rồi về nhà.

“Anh biết dạo gần đây anh đã vô tâm với em… Nhưng chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy”

Tôi cắt ngang:

“Anh biết bằng cách nào?”

Ngay sau đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi mở to mắt:

“Anh lắp camera trong nhà?”

Yến Chiêu không phủ nhận.

Giây phút đó, tôi cảm thấy như mình không còn nhận ra người đàn ông này nữa.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vừa nhanh chóng nhắn tin trên điện thoại:

【Đừng quay về. Tôi không có ở nhà.】

Tôi vừa nhấn gửi tin nhắn, vừa chậm rãi nói:

“Anh cứ coi như em đang nói dỗi đi.

“Yến Chiêu, chúng ta bên nhau bao nhiêu năm, anh có yêu em hay không, em hiểu rất rõ.

“Cho đến tận bây giờ, anh đối với em vẫn không phải là tình yêu.

“Anh chỉ không quen mà thôi.

“Không quen việc em từng một lòng vì anh, mà giờ đây lại không còn đặt anh ở vị trí trung tâm nữa.

“Nhưng nếu bây giờ em đồng ý, rồi sau này, anh nhận ra rằng em vẫn là một người nhàm chán, nhạt nhẽo như cũ…

“Anh định làm gì?

“Lại tiếp tục lừa dối em sao?”

Nói đến đây.

Ánh mắt Yến Chiêu đột nhiên chấn động mạnh.

“Em… biết từ bao giờ rồi?”

Tôi thở ra một hơi thật dài, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

Chúng tôi chỉ có hai người trong nhà, tôi không muốn kích thích anh ta.

“Một khoảng thời gian rồi.

“Vậy nên”

“Chúng ta chia tay đi, Yến Chiêu.”

Tôi chưa từng nghĩ rằng câu này cuối cùng lại do tôi nói ra.

Trong lòng tôi dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không hận anh ta.

Bởi vì…

Đây là số phận của anh ta.

Cũng là số phận của tôi.

Chỉ là tôi không còn yêu anh ta nữa.

Ánh sáng rực rỡ bao quanh anh ta khi tôi nhìn thấy anh ta lần đầu tiên—

Đã hoàn toàn vụt tắt.

25

Những lời Yến Chiêu nói sau đó, tôi không còn nhớ rõ.

Chỉ nhớ anh ta hết lần này đến lần khác cầu xin tôi tha thứ.

Nhìn người đàn ông mà tôi từng yêu say đắm, giờ đây lại đỏ mắt nài nỉ tôi ở lại

Tôi có cảm giác như tất cả đều không thật.

Không kìm được mà tự hỏi chính mình.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này rồi.

Tôi đang định nói gì đó, thì một giọng nói khác vang lên thay tôi:

“Cô ấy sẽ không tha thứ.”

Tôi quay phắt lại.

Yến Hành đứng ngay trước cửa.

Tôi sững sờ nhìn cậu ta.

Sau nửa tháng không gặp, làn da cậu ta đen đi một chút.

“Chẳng phải tôi đã bảo em đừng quay về sao?”

Yến Hành không đáp.

Cậu ta bước đến bên tôi, một tay vòng qua vai tôi, nhìn thẳng vào anh trai mình, cười mà chẳng có chút ý cười nào:

“Anh à, em đã phải vất vả lắm mới kéo chị ấy ra khỏi những tổn thương mà anh gây ra.

“Anh có thể đừng tiếp tục làm phiền chị ấy nữa không?”

Ánh mắt Yến Chiêu quét qua tôi và Yến Hành.

Sau một thoáng hoang mang, đột nhiên như đã hiểu ra điều gì đó.

“Chẳng lẽ… hai người…?”

“Đúng vậy.”

Yến Hành cười nhạt, cất giọng trêu chọc:

“Anh thì lăn lộn với người phụ nữ khác, chẳng lẽ em lại để chị ấy cô đơn một mình?”

Lồng ngực Yến Chiêu phập phồng dữ dội.

Ngay sau đó, anh ta siết chặt nắm tay, tung một cú đấm về phía Yến Hành.

26

Hai anh em lao vào đánh nhau.

Cả hai đều đã mất đi lý trí.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, chẳng ai nghĩ rằng họ là anh em cùng cha khác mẹ.

Bọn họ cứ như hai kẻ thù không đội trời chung.

Tôi đứng nép ở một góc, nhìn mà sợ đến mức tim đập loạn xạ.

Bỗng nhiên, tôi nhớ đến một dòng chữ mà tôi từng nhìn thấy trước đó—

【Không biết nếu cặp đôi này thực sự yêu nhau, nữ phụ có còn giết nam phụ hay không?】

【Ai mà biết được. Tôi cứ tưởng cậu ta là một kẻ chỉ thích trêu chọc, không ngờ lại là người chung tình đến thế.】

【Ôi, tôi rất thích nhân vật nam phụ này. Cảnh nóng của hai người họ đúng là đỉnh cao!】

【Nhưng nếu cậu ta không chết, nữ phụ không vào tù, vậy làm sao nam chính và nữ chính có thể HE được?】

Những mảnh ghép rời rạc trong đầu tôi cuối cùng đã kết nối lại thành toàn bộ kết cục của cuốn sách này.

Theo cốt truyện ban đầu

Sau một đêm hoang đường, tôi oán hận Yến Hành.

Ngay cả khi cậu ta nói với tôi rằng Yến Chiêu ngoại tình, tôi cũng cho rằng cậu ta chỉ đang cố tình chia rẽ chúng tôi.

Còn Yến Chiêu, anh ta do dự lưỡng lự giữa tôi và Trình Nhược Nhiễu.

Anh ta không nỡ từ bỏ tình cảm lâu năm của chúng tôi, nhưng cũng không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cô ta.

Cuối cùng, Yến Hành không chịu nổi nữa, lớn tiếng chất vấn anh ta:

“Chẳng lẽ anh định có cả hai, hưởng phúc đôi đường sao?”

Yến Chiêu nghe thấy trong giọng nói của cậu ta có tình cảm dành cho tôi, liền phẫn nộ ra tay.

Hai người lao vào đánh nhau.

Lúc đó, tôi vừa tan làm về đến nhà.

Vừa mở cửa ra đã thấy Yến Hành đè Yến Chiêu xuống đất mà đánh.

Tôi cố gắng can ngăn, nhưng kéo thế nào cũng không tách họ ra được.

Trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, tôi đã vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn và đâm xuống.

Đó là kết cục vốn dĩ của câu chuyện này.

Nhưng bây giờ, tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy nữa.

Từ khi biết được cái kết này, tôi đã lập tức thu dọn hết tất cả dao kéo trong nhà.

Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tách hai người này ra trước đã.

Tôi nhìn về phía Yến Hành, người đang áp đảo anh trai mình, mà thấy đau cả đầu.

Tôi định bước đến kéo cậu ta dậy.

Nhưng đúng lúc đó.

Tôi chợt nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh lóe lên.

27

“A—!!!”

Một tiếng hét vang lên, xé toạc không khí.

Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Không gian như đông cứng lại.

Cả Yến Hành và Yến Chiêu đều sững sờ nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi.

Trong lòng bàn tay, một chiếc trâm cài ngực đang cắm sâu vào da thịt.

Máu đỏ tươi trào ra, loang lổ trên làn da trắng ngần.

Yến Chiêu như thể bị bỏng, vội vàng buông tay, giọng run rẩy:

“Tiểu Âm… anh… anh không cố ý…”

“Chị!”

Gương mặt Yến Hành lập tức tái nhợt.

Cậu ta muốn kiểm tra vết thương, nhưng lại không dám chạm vào.

“Chị chắn giúp em làm gì? Chị có sao không?”

Tôi thật sự muốn nói

Nếu tôi không đỡ cú đâm đó, nó đã cắm thẳng vào mắt em rồi!

Nhưng cơn đau dữ dội khiến tôi không thốt nổi lời nào.

Yến Hành cắn chặt răng, đôi mắt đỏ hoe.

“Chị ráng chịu một chút, em đưa chị đến bệnh viện ngay.”

Không cho tôi cơ hội từ chối, cậu ta lập tức bế tôi lên, lao thẳng ra cửa.

Yến Chiêu lảo đảo đứng dậy, định đuổi theo.

Tôi liếc nhìn anh ta, không chút do dự, chậm rãi mấp máy môi—

“Biến đi.”

Bước chân anh ta khựng lại.

Tôi nghiêng đầu, mệt mỏi nhắm mắt.

Tôi không muốn nhìn anh ta thêm giây nào nữa.

Dù chiếc trâm cài ngực đâm sâu vào tay, nhưng ngoài đau đớn ra, nó không gây ra vấn đề nghiêm trọng nào khác.

Thế nhưng Yến Hành vẫn không ngừng tự trách.

Sau khi vết thương được xử lý xong, trong lúc chờ tiêm phòng uốn ván, cậu ta như bị đánh mất sức sống, ngồi một chỗ với gương mặt trầm lặng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta có dáng vẻ như thế.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn một lúc lâu, sau đó mới giơ tay xoa nhẹ lên tóc cậu ta:

“Chị thực sự không sao đâu.”

Yến Hành chậm rãi ngước lên nhìn tôi.

Đôi mắt cậu ta đỏ au.

Giọng nói khàn khàn, mang theo sự nghẹn ngào hiếm thấy.

“Chị… tại sao lại chắn giúp em?”

Tôi cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi trả lời:

“Vì em đã giúp chị tìm lại Quán Quán.

“Vì khi chị đau khổ nhất, em đã ôm lấy chị.

“Vì… chị ‘ghét’ em.”

Vừa dứt lời.

Yến Hành lập tức ôm chặt lấy tôi.

Giọng nói của cậu ta nhẹ bẫng, như một lời thề khắc sâu vào linh hồn:

“Nhưng em thích chị.”

Tôi không phủ nhận.

Lần đầu tiên nghe cậu ta nói lời này, tôi không tin.

Bởi vì thế giới này vốn dĩ được định sẵn là như vậy.

Tôi mặc nhiên cho rằng cậu ta cũng chỉ đang đuổi theo thứ cảm giác kích thích bị cấm đoán.

Cái gọi là “thích” chẳng qua chỉ là một chiêu trò để đạt được mục đích mà thôi.

Nhưng sau này, tôi nhận ra—

Không phải vậy.

—— Yến Hành vốn không thích mèo.

Dù đi ngang qua cửa hàng thú cưng, hay thấy mèo hoang bên đường, cậu ta cũng chưa bao giờ để mắt đến.

Vậy tại sao cậu ta lại cố chấp tìm về Quán Quán cho tôi?

Vì sao mỗi ngày đều giúp tôi chăm sóc nó, chơi đùa với nó?

Chỉ có một lý do duy nhất—cậu ta không muốn tôi buồn.

Hoặc nói chính xác hơn…

Cậu ta yêu tôi.

Ý nghĩ này khiến tôi rùng mình, thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ.

Tôi vội vàng chuyển chủ đề:

“Tại sao lại thích chị?”

Yến Hành trầm mặc hồi lâu, rồi chậm rãi nói:

“Có lẽ chị sẽ không tin…

“Từ khi có ký ức, em đã phát hiện ra một điều.

“Bất kể là ba mẹ, hàng xóm, hay người qua đường…

“Người mà họ nhìn thấy đầu tiên, lúc nào cũng là anh trai em.”

“Cho dù em có cố gắng thế nào để thu hút sự chú ý của họ, ánh mắt của họ cũng chỉ dừng lại trên người anh ấy.”

“Rồi đến khi gặp chị, chị cũng giống như vậy.”

“Đó là lần đầu tiên em nếm trải cảm giác ghen tị.”

“Em đã nghĩ

Nếu ánh mắt này chỉ có thể hướng về em, thì tốt biết mấy.”

Câu nói chưa dứt, tôi đã cười, khẽ tiếp lời cậu ta

“Em làm được rồi.”

Dưới ánh đèn trắng mờ của bệnh viện, chúng tôi siết chặt vòng tay, cảm nhận từng nhịp đập của nhau.

Trên cao, những dòng chữ quen thuộc liên tục xuất hiện:

【”Tôi mới lơ là có mấy ngày, vừa mở chương mới ra đã thấy nam phụ và nữ phụ HE rồi???”】

【”Không ngờ cái kết này lại hay đến vậy.”】

【”Hay chỗ nào? Nam chính không còn tâm trạng làm việc, ngày nào cũng say xỉn. Nữ chính giận dữ bỏ về nước, không lâu sau phát hiện có thai, nhưng rồi lại chết trên bàn phẫu thuật khi cố gắng phá thai. Đây mà là hay hả?”】

【”Tác giả lên tiếng: Tôi cũng không ngờ mọi chuyện thành ra thế này. Ban đầu tôi vẫn viết theo đúng giới thiệu và dàn ý, nhưng càng viết, các nhân vật càng như đang tự chống lại kịch bản, cuối cùng mới thành như vậy… Đừng đánh tôi.”】

【”Thế thì phạt tác giả viết một phiên bản IF với cảnh nóng bổ sung đi! Tôi đang nghiện thể loại ’em trai giả vờ ngoan hiền mà lòng thì đầy tâm cơ’ đây!”】

【”Tác giả lên tiếng: Chết tiệt, ai đã lén xem bản thảo của tôi? Văn mới của tôi đúng là về ‘chị gái nuôi’ và ’em trai kế’ đấy!”】

【”Aaa, hóng truyện mới! Hóng truyện mới!”】

【”Tác giả lên tiếng: Các bé quan tâm có thể hóng tin trong bình luận nhé, mở hố xong tôi sẽ gọi từng người một!”】

【”Được rồi, miễn cưỡng hóng thử xem sao. Mong là lần này tác giả không bị nhân vật chiếm đoạt quyền điều khiển nữa nhé!”】

Toàn văn hoàn.