Chương 7 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em
“Cậu có đụng chạm cơ thể trước mặt anh ấy không?”
“Thế thì không.”
Tôi trợn tròn mắt với cô ấy.
“Nhưng tớ vẫn thấy anh ấy bất thường.”
Nói vớ vẩn, tôi đẩy Hứa Dao về lại giường cô ấy: “Đừng có bất thường nữa, viết luận xong chưa.”
“Luận gì cơ?”
“Luận văn 3000 chữ chuyên đề sáng tạo của thầy Lương, đừng nói là cậu quên rồi nhé.”
Hứa Dao than thở: “Ông trời ơi, mau g i ế t con đi cho xong.”
“Sáng mai có tiết của thầy đấy, cậu hãy tạo ra kỳ tích trong một tối đi.”
Hôm sau Hứa Dao gọi tôi dậy với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc.
Khiến tôi giật nảy mình.
“Cậu viết xong chưa?”
Giọng nói yếu ớt của Hứa Dao vọng tới: “Viết xong rồi, thức trắng đêm.”
Không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ chuyện của Hứa Châu: “Tớ vẫn thấy anh tớ bất thường.”
“…” Tớ thấy cậu còn bất thường hơn đấy.
Thứ bảy không đi học, tôi và Phương Lâm cùng bắt xe bus về nhà.
Anh cố tình đến ký túc xá đợi tôi rồi cùng về.
Đeo balo xuống tầng, tôi thấy Phương Lâm và Hứa Châu đều đang đứng trước cửa ký túc.
Trái phải mỗi người một bên, y như hai ông thần giữ cửa.
Trông mặt người nào người nấy đều rất khó coi
Tôi: “…” Chuyện gì vậy trời?
“Anh tới đưa em về nhà.”
“Không cần đâu, nhà em gần đây lắm, em với Phương Lâm đi bus về được rồi.”
Cuối cùng vẫn là ba chúng tôi cùng nhau đứng ở trạm xe bus đợi xe.
Không một ai lên tiếng.
Tôi quay qua trái nhìn Hứa Châu rồi lại quay qua phải nhìn Phương Lâm.
Thật sự rất lúng túng.
Lúc lên xe, trên xe chỉ còn lại hai ghế trống.
Sau khi tôi ngồi xuống thì chỉ còn dư lại một ghế.
Hứa Châu nắm lấy tay vịn ngay bên cạnh chỗ ngồi của tôi: “Anh rất khoẻ, ghế này vẫn nên nhường cho người cần nó hơn.”
Nói xong anh ấy còn cố tình liếc qua nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm cũng thản nhiên cầm lấy tay vịn gần chỗ ngồi của tôi: “Anh nghĩ đội trưởng cần cái ghế này hơn anh đấy.”
Tôi nhìn hai người họ sắp tóe lửa trên xe bus, nhất thời cạn lời không nói được gì.
Cả hai đều là những kẻ ấu trĩ.
Có một thím lên xe sau hai người họ lập tức chen lên, đặt mông ngồi xuống ghế trống đó.
“Bọn trẻ thời nay đúng là kính già yêu trẻ.”
“…”
Phương Lâm xuống xe trước, trước khi xuống xe anh còn nói với tôi: “Về đến nhà an toàn nhớ nhắn tin cho anh nhé.”
Không thể không nói, đúng là xui xẻo.
Lúc nhảy xuống xe bus, tôi không để ý đến hòn đá nhỏ dưới xe nên té ngã.
Hứa Châu đưa tay ra đỡ tôi.
Không đỡ chẳng hề hấn gì, vừa đỡ tóc tôi đã quấn vào khoá áo Hứa Châu.
Gỡ mãi cũng không ra nên đành phải giữ nguyên tư thế kỳ lạ đó về nhà tìm kéo cắt.