Chương 1 - Khi Em Quên Anh, Anh Lại Không Thể Quên Em

Người xui xẻo uống chút nước mát cũng giắt răng. Còn tôi đang đi trên nền đất bằng phẳng ở trường cũng bị ngã, ngã mất trí nhớ.

Căn bệnh mất trí này của tôi hơi lạ, chỉ quên một người.

Hứa Châu.

Hứa Dao chạy tới tìm tôi mật báo: “Hứa Châu cầm vé xem phim ra ngoài rồi, tớ thấy có gì đó bất thường lắm, chúng ta bám theo anh ấy đi.”

Có ba dấu hỏi chấm xuất hiện trên cái trán quấn băng trắng của tôi.

“Hứa Châu là ai? Sao phải bám theo anh ấy?”

“Cậu ngã xong bị ngu rồi à? Hứa Châu là anh trai tớ.”

Tôi vẫn còn ngơ ngơ: “Thì sao, sao phải bám theo anh ấy? Anh ấy là con riêng của bố cậu à?”

Hứa Dao đứng hình trước câu hỏi của tôi: “Gì vậy trời? Xem ra cậu bị ngã ngu thật rồi.”

Tiếp đó tôi biết được một câu chuyện. Có một cô gái kiên cường, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, không bao giờ chịu bỏ cuộc, dũng cảm theo đuổi tình yêu qua lời kể của Hứa Dao.

Được rồi, thật ra đó là câu chuyện về một đứa dại trai suốt ngày bám lấy crush.

Biết bao lần tỏ tình nhưng lần nào cũng chỉ đổi lại được một câu trả lời: “Anh chỉ coi em như em gái.”

“Không phải chứ. Một cô gái chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn như tớ còn không cua được anh cậu sao?”

Hứa Dao nhìn tôi bằng ánh mắt chưa thấy đứa nào mà tự mãn, mặt dày như thế.

Tôi chịu thua trước, ho nhẹ hai tiếng hòng giấu đi sự lúng túng.

“Được rồi, đi coi xem anh cậu đã tìm được tiên nữ nào rồi.”

Nhân tiện xem xem rốt cuộc Hứa Châu đẹp cỡ nào mới hút được hồn một đứa xinh đẹp tuyệt trần như tôi, khiến vấn vương anh ấy đến thế.

Đội mũ, tôi giấu bố mẹ lẻn ra ngoài.

Lúc tôi và Hứa Dao đi đến cửa rạp chiếu phim, hai đứa quay qua nhìn nhau.

“Anh ấy xem phim nào.”

“Tớ không biết.”

“…”

“Cậu biết gì?”

“…”

Thế là chúng tôi đành phải ôm cây đợi thỏ đứng trước cửa rạp chiếu phim.

Còn chưa thấy bóng dáng Hứa Châu đâu, chúng tôi đã gặp được Tần Hàng, lớp trưởng lớp Hứa Châu.

“Đang đợi Hứa Châu à, cậu ấy đang đứng đằng sau kìa.”

Hứa Dao nhích lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh có thấy anh em hẹn hò với ai không?”

“Hẹn hò? Không phải đâu, hôm nay bọn anh tổ chức hoạt động xem phim “Tôi và tổ quốc của tôi” để cộng điểm.”

“…”

Đợi Tần Hàng đi rồi tôi mới thở dài ngao ngán: “Dao ơi là Dao, cậu chẳng đáng tin tẹo nào.”

Tôi cũng phần nào hiểu được tại sao một tiên nữ như tôi lại không cua được Hứa Châu rồi.

Tôi lặng lẽ mở wechat ra, đổi tên lưu cho Hứa Dao.

Dao, đồng đội heo mười nghìn năm có một.

“Hứa Dao, Khương Tầm? Sao hai đứa lại ở đây?”

“Anh, bọn em…”