Ngày anh trai và chị dâu kết hôn, tôi bận rộn từ sáng đến tối, dùng “năng lực tiền mặt” của mình để lo hết mọi khâu, từ tiệc cưới đến trang trí, đều là tôi đứng sau sắp xếp.
Bận đến mức đến khi tiệc bắt đầu, tôi mới có thời gian ngồi xuống uống một ngụm nước.
Chị dâu lại kéo một gương mặt nặng nề, giọng mỉa mai vang lên:
“Chồng à, lát nữa mình đi mời rượu nhé, chỉ còn cô em chồng ngồi ăn một mình thôi. Con gái lớn tuổi chưa chồng mà không biết ngại à!”
Tay tôi khựng lại giữa không trung, ly trà suýt rơi xuống bàn.
Anh tôi nhìn tôi, vẻ mặt khó xử:
“Lâm Nhan, nhà bên chị dâu có phong tục như vậy đó, con gái bên nhà chồng nếu chưa lấy chồng thì không được ngồi chung bàn trong tiệc cưới, nghe nói là… không may mắn.”
Mẹ tôi nghe xong cũng gật đầu đồng tình:
“Lâm Nhan, con ra sau bếp giục món giúp đi, lát nữa tụi mẹ gói cho con ít đồ ăn mang về.”
Cha tôi cũng lên tiếng phụ họa:
“Đúng rồi, hôm nay là ngày vui, đừng làm chị dâu con mất lòng.”
Tôi chết lặng, cảm giác như hôm nay mới thật sự nhìn rõ đám người trong nhà này là ai.
Không cho em chồng ngồi ăn trong tiệc cưới?
Vậy thì hay lắm — tiền thuê rạp cưới, thuê xe hoa, thuê MC mà tôi trả, tôi cũng không thanh toán nữa.
À, còn căn hộ cao cấp tôi mua tặng làm nhà tân hôn ấy… tôi cũng xin phép thu hồi luôn!
Bình luận