Chương 7 - Khi Em Gái Bạn Trai Trở Thành Đối Thủ
Chuyện này là kiếp trước tôi thuê thám tử tư điều tra được, tiếc là chưa từng có cơ hội dùng tới quả dưa này.
Hạ An diễn kịch rất giỏi, Bạch Nhược Linh vẫn luôn tưởng cô ta là đóa bạch liên hoa dễ nắm, nên mới muốn để cô ta làm chị dâu, tiện thể chiếm lợi anh trai cả đời.
Kết quả, dẫn sói vào nhà còn suýt mất mạng.
Nhìn thấy bức ảnh, Hạ An lập tức hiểu ra, biết mình đã bại lộ.
Thế là cô ta đành buông xuôi tất cả, giọng lạnh lùng: “Nói đi, cô muốn xử tôi thế nào?”
Tôi cất điện thoại, nhún vai, “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi có thể làm gì cô chứ? Tôi là công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Hạ An rõ ràng không tin.
Tôi cười, nói thật, “Chỉ là, nếu cô thuận lợi gả cho Bạch Nhược Vũ, tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện này cho nhà họ Bạch biết.”
Tôi nghĩ cô ta hiểu rõ, nếu nhà họ Bạch biết mình bị cô ta tính kế, nhất định sẽ đổ mọi tai họa lên đầu cô ta.
Với tính cách ngay cả tiền chữa bệnh của hàng xóm cũng dám lừa của cha mẹ nhà họ Bạch, Hạ An e rằng chỉ còn đường chết.
Có lẽ chính Hạ An cũng đã tìm hiểu tính cách nhà họ Bạch, nên vừa nghe điều kiện của tôi liền đồng ý ngay, “Được, tôi đồng ý, nhất định sẽ tìm cách gả cho Bạch Nhược Vũ, nhưng cô cũng phải hứa giữ kín miệng!”
“Cô mơ đẹp đấy, chỉ gả cho hắn thôi thì đủ sao?”
Tôi nhìn cô ta như nhìn kẻ ngốc, “Như vậy chẳng phải tiện cho cô quá à, còn có thể tiện tay moi tiền nhà họ Bạch.”
Hạ An căng thẳng, “Vậy rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?”
“Thả lỏng đi,” thấy bộ dạng cô ta như gặp đại địch, tôi tâm trạng cực tốt, “không phải bảo cô giết người phóng hỏa, chỉ là trong vòng một tuần phải đăng ký kết hôn với hắn, sau đó mỗi ngày livestream cho tôi nửa tiếng cuộc sống gà bay chó sủa của hai người.”
Cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, “Cô muốn tôi thay cô xả giận, mỗi ngày hành hạ Bạch Nhược Vũ…”
“Còn cả những người khác trong nhà họ Bạch nữa!” tôi bổ sung.
Cô ta vội gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi, nhất định sẽ không để cô thất vọng, nhưng cô cũng phải giữ lời.”
Tôi làm động tác “OK”, hài lòng rời khỏi phòng bệnh.
Để đám rác rưởi tự đấu đá lẫn nhau chính là cách trả thù nhẹ nhàng nhất.
Thời gian của tôi phải dùng để kiến tạo tương lai tươi đẹp, sao có thể lãng phí lên đám người rác rưởi đó được?
08
Khu Lâm Hồ Sáng Nguyên mà tôi mua, phần lớn là căn hộ một phòng một khách rộng chừng năm mươi mét vuông.
Người sống ở đây, đa phần đều là những người trẻ khởi nghiệp giống tôi, đủ mọi ngành nghề.
Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong tiệm may của bố mẹ, mưa dầm thấm đất, nên đặc biệt yêu thích các sản phẩm thủ công vải vóc.
Thời đại học, chiếc túi tôi tự may từ quần jeans cũ từng khiến bao nữ sinh trong trường mê mẩn, đến nỗi năn nỉ tôi mở tiệm bán.
Đáng tiếc, bị ảnh hưởng bởi bố mẹ, tôi cũng từng cho rằng làm thủ công chẳng có tương lai.
Nhất là khi rời xa quê nhà đến Hải Thành học đại học, nếu quay lại kiếm sống bằng nghề thủ công, quả thật quá mất mặt.