Chương 3 - Khi Đứa Trẻ Xuất Hiện

9

Bác sĩ nói, căn bệnh này nếu điều trị sẽ khiến tôi trở nên rất xấu xí.

Mà dù có chữa, cũng chỉ kéo dài tối đa hai tháng.

Tôi nghĩ, đã vậy thì thà tiêu hết tiền còn hơn.

Nhưng tôi không ngờ biến chứng lại dữ dội đến thế.

Ngày nào tôi cũng nôn đến quay cuồng trời đất.

May mà Trì Bạc bận lo chuyện đính hôn, không có ở nhà.

Dù miệng anh độc địa, nói năng chua cay,

Nhưng đã nuôi tôi bao năm, thành thói quen, vẫn thường nhắc nhở tôi phải ăn uống.

Tôi vốn đã gầy, giờ vì không ăn được nên lại sụt thêm mấy cân.

Chắc đây là đặc trưng của bệnh nan y.

Nhưng nôn nhiều quá, tôi bắt đầu thấy bất thường.

Dù sụt cân, bụng lại như có chút nhô lên.

Tôi lên mạng tìm thử, kết quả giống triệu chứng mang thai đến Trì lạ.

Nhưng hôm đó Trì Bạc có dùng…

Sàn nhà còn vứt đầy mấy chiếc bao đã dùng rồi.

Tôi bắt đầu có một dự cảm chẳng lành.

Thuốc Đông y hình như khiến đầu óc mơ hồ.

Lỡ như lúc đó… chưa kịp dùng bao…

Tôi rối như tơ vò, lén đến hiệu thuốc mua que thử thai.

Khi thấy hai vạch hiện rõ.

Tim tôi như chết lặng.

Đúng lúc đó, Trì Bạc lại rảnh, quay về nhà, ở vài hôm.

10

Tôi lại một lần nữa nôn đến tái mặt trong nhà vệ sinh.

Ra ngoài thì bắt gặp ánh mắt thâm trầm của anh.

“Em nôn bao lâu rồi?”

Tôi ấp úng:

“Chỉ… chỉ mới hai hôm nay thôi, chắc do ăn trúng gì đó.”

Ánh mắt anh hạ thấp, dừng lại nơi bụng dưới của tôi.

“Miếng băng vệ sinh trong tủ chẳng vơi đi cái nào, tháng này em chưa đến à?”

Anh nhớ tốt thật.

Nhưng cái chuyện này mà cũng nhớ rõ như vậy sao?

Trước đây tôi bị rối loạn kinh nguyệt, Trì Bạc từng nhờ bạn thân kê cho tôi thuốc Đông y.

Đắng đến mức khủng khiếp.

Đến giờ nhớ lại vẫn còn rùng mình.

Quả nhiên anh nhắc đến: “Tối nay Tống Tranh sẽ ghé, kiểm tra cho em một chút.”

Tôi lập tức phủ nhận: “Có mà! Có đến rồi! Chỉ là lượng ít thôi, em dùng lại loại đã khui sẵn.”

Ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào anh.

Trì Bạc bật cười khẽ đầy mỉa mai: “Tôi nhớ hồi trước, em lượm được cục phân bò khô trên đường cũng hí hửng mang về, nói là hóa thạch. Nhặt được con giun đất cũng phải báo với tôi một tiếng.”

Lôi chuyện quê ra làm gì nữa chứ…

Anh có vẻ cảm khái, nghiến răng đầy bực bội: “Khi đó, chuyện gì em cũng kể với tôi.”

Tôi phản bác lại: “Bây giờ em cũng kể với anh mà.”

Anh khẽ cười hờ hững.

Giơ tay vén tóc mái tôi, giọng nói mang theo chút hụt hẫng: “Hy vọng là thế… đến lúc em muốn nói thật.”

“Không đi khám cũng được, mấy ngày tới thư Trì Lý sẽ qua đây giám sát em ăn uống.”

Bữa đó, tôi bị anh ép ăn rất nhiều.

Trong lúc dùng bữa, anh vô tình hay cố ý nói: “Nhà họ Trì có một người họ hàng xa, mới sinh con. Đặt tên là Trì Mộ Lăng. Em thấy tên đó hay không?”

Tay cầm đũa của tôi khựng lại.

Đó là cái tên tôi từng nghĩ ra, khi còn mộng tưởng viển vông về tương lai với Trì Bạc.

Thậm chí tôi chưa từng viết vào nhật Trì.

Chỉ một mình tôi biết.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh không đổi, vẫn bình thản gắp thức ăn cho tôi.

Có lẽ là trùng âm thôi.

“Khá hay đấy.”

“Ừ, tôi cũng thấy vậy.”

Trong mắt anh thoáng qua một tia tối tăm, mang theo chút bệnh hoạn khó đoán.

Tôi ăn nhiều quá, dạ dày có chút khó chịu.

Trì Bạc biết rõ tật này của tôi, như thường lệ kéo tôi lại gần.

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên bụng tôi.

Trước đây anh luôn xoay tròn xoa dịu.

Còn bây giờ, chỉ đơn giản là áp lên, để hơi ấm truyền qua lớp vải mỏng.

Tôi bắt đầu thấy bực bội.

Hình như anh cũng có cảm giác gì đó, miệng lẩm bẩm mấy lời rất Trì lạ.

“Anh thật sự rất muốn… rất muốn em giữ nó lại.”

“Gì cơ?”

Lòng bàn tay anh khẽ run, rồi hỏi tôi:

“Em có điều gì muốn nói với anh không?”

“Không có.”

Tôi trả lời dứt khoát.

Trì Bạc thoáng sững lại, im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng,

Lòng bàn tay nóng đến mức như muốn làm người ta tan chảy.

“Được, anh sẽ đợi.”

Tôi quay lưng về phía Trì Bạc nên không nhìn thấy trong mắt anh là cảm xúc cuồng loạn thế nào.

Chỉ thấy một tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, có nhịp mà cũng chẳng có nhịp,

Như thể đang tính toán một chuyện gì đó vừa bệnh hoạn vừa hung tợn.

11

Trì Bạc giúp tôi xoa bụng rất lâu.

Lâu đến mức tôi buồn ngủ, tựa đầu vào vai anh ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rực.

Chắc là anh đã bế tôi về phòng.

Tôi trở mình ngồi dậy, rồi xuống lầu ăn sáng.

Giờ này bình thường Trì Bạc đã đi làm.

Vậy mà hôm nay vẫn còn ở nhà.

Anh đang loay hoay một mình trong bếp.

Thấy tôi đi xuống, anh mang bát cháo đến trước mặt tôi.

“Chiều nay Lý Tu sẽ rảnh, tối anh ấy sẽ tới giám sát em ăn cơm.”

Tôi liếm môi, lười biếng nói:

“Chú nhỏ à, em lớn rồi, đói là sẽ tự tìm đồ ăn mà.”

Anh nhíu mày, đưa tay day thái dương:

“Ôn Lăng, chỉ cần không ai trông, em sẽ lười không ăn, ăn bậy bạ,

Cứ như thế này thì khỏi cần ra khỏi nhà. Bao giờ béo lên mới được bước chân ra ngoài.”

Nói xong, anh ngồi xuống.

Ánh mắt u tối như hầm sâu, găm chặt vào đồ ăn trong đĩa của tôi.

Trì Bạc nấu ăn rất ngon.

Chỉ trừ lần đầu tiên… anh nấu cho tôi ăn đến mức phải nhập viện.

Giờ thì tay nghề đã rất vững, chẳng thua kém gì nhà hàng.

Sở Khuê Khuê hẹn tôi ra ngoài chơi.

Tôi vội vã muốn đi, cũng không muốn nghe Trì Bạc thuyết giảng dài dòng.

Cúi đầu ăn lấy ăn để, chẳng buồn nhai Trì, cứ thế nuốt luôn.

Trì Bạc thở dài nặng nề.

Anh vươn tay ra, quen thuộc mà nhẹ nhàng giữ lấy cằm tôi.

“Ăn chậm thôi, nhai Trì nuốt Trì, anh phải dạy em bao nhiêu lần nữa?”

Á… đúng là kiểu phụ huynh kiểu Trung Quốc nghẹt thở.

Tôi liếc anh một cái, rồi ngoan ngoãn nhai chậm lại.

Ánh mắt tôi lướt qua gương mặt đẹp như họa của Trì Bạc.

Đôi môi mềm mại, xinh đẹp như cánh hoa anh đào của anh… bị cắn rách rồi.

Trông có hơi sưng.

Mà anh lại chẳng hề để ý, chỉ chỉ vào phần rau trong đĩa:

“Ăn rau nữa.”

Tôi cầm đũa gắp rau, không hiểu sao lòng bàn tay đau ê ẩm, run nhẹ một cái, miếng bông cải lăn một vòng.

Tôi tiện miệng hỏi:

“Chú nhỏ, môi anh sao lại sưng thế kia?”

Trong khóe mắt, tôi thấy sắc mặt Trì Bạc chợt trầm xuống.

12

“Muỗi cắn đấy.”

Anh thờ ơ trả lời, rồi đứng dậy đi lấy muỗng.

Tự nhiên nhét vào tay tôi.

Tôi không tin.

Tôi mở điện thoại, lục lại bài đăng trên vòng bạn bè của Trình Thanh Tịch, đưa cho anh xem.

Cô ta mới về nước, nửa đêm có người ra sân bay đón.

Cảm động quá, liền đăng một tấm ảnh nắm tay lên vòng bạn bè.

Tôi đã thích Trì Bạc nhiều năm như vậy, làm sao không nhận ra được đó là tay anh.

Làn da trắng lạnh, ngay cổ tay có một nốt ruồi nhỏ.

“Anh đi gặp Trình Thanh Tịch à? Chú nhỏ, muỗi không thể gánh được cái tội lớn thế này đâu.”

Nếu là trước đây, tôi sẽ làm loạn, sẽ chất vấn anh, cố giành lấy một chút xa xỉ chưa từng thuộc về mình.

Vì thế mà Trì Bạc nghiêm mặt, chau mày, chuẩn bị bắt đầu cái bài giảng dài lê thê kia.

Lại dùng thân phận người lớn và trưởng bối để đè ép tôi.

Tôi ngẩng đầu, cười tươi tắn.

“Chú nhỏ, chúc anh và cô Trình trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

Môi Trì Bạc khẽ mấp máy, cuối cùng lại mím chặt.

Tôi lặng lẽ ăn hết bát cháo.

Cánh tay nâng lên lâu quá nên hơi tê,

Cảm giác như tối qua vừa đi làm lao động nặng.

Tôi dùng hai tay xoa bóp cổ tay, ấn nhẹ vào lòng bàn tay.

Ánh mắt Trì Bạc thâm sâu, yết hầu khẽ chuyển động mà không nói gì.

Lúc này, tài xế bước vào:

“Giám đốc Trì, xe đã chờ ở ngoài.”

Anh cài khuy tay áo, kéo ghế đứng dậy, vừa đi vừa nói:

“Ở yên trong nhà, ăn uống tử tế.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Bàn tay anh xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi.

“Nghe lời.”

Rồi quay lưng rời đi.

Ánh mắt tôi dõi theo Trì Bạc mãi không rời.

Vai rộng, eo thon, đôi chân dài, vóc dáng chỗ nào cũng hoàn hảo đến mức vừa vặn.

Người sắp chết, lòng tham vẫn còn, si mê vẫn còn, chấp niệm cũng vẫn còn.

Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến nốt ruồi trên mu bàn tay anh.

Được tiếp