Chương 6 - Khi Đám Cưới Bỗng Thành Cuộc Chiến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

chương 1-5:

Khi chúng tôi rời đi, phía sau vang lên tiếng gào xé lòng của cô ta:

“Thẩm Chiêu Ảnh! Cô sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Tôi dừng lại, khẽ quay đầu nhìn cô ta, giọng điềm nhiên:

“Lâm Thanh Dao, khi nào cô hiểu được rằng biết trân trọng những gì mình có còn quý hơn cố chiếm đoạt thứ của người khác,

ngày đó cô mới thật sự thoát khỏi đau khổ.”

Nghe vậy, cô ta càng điên cuồng, hét lên:

“Đừng ở đó mà giả vờ cao thượng! Cô khiến người ta phát ghét!”

Chưa dứt lời, Tống Thời Cẩm tát mạnh một cái:

“Loại đàn bà chuyên làm kẻ thứ ba như cô, có tư cách gì mà lên tiếng?”

Bàn tay Tống Thời Khiêm nắm lấy tay tôi siết chặt hơn,

ấm áp, vững vàng,

như muốn nói rằng,

cuối cùng, mọi thứ đã kết thúc.

8

Sau đó, suốt một thời gian dài, tôi không còn nghe tin tức gì về Tống Thời Cẩm nữa.

Cho đến một ngày, tôi mang cơm trưa đến công ty cho Tống Thời Khiêm, và tình cờ gặp anh ta ở cửa thang máy.

Tống Thời Cẩm gầy đi trông thấy, bộ vest treo lỏng lẻo trên người, như chẳng còn chút phong độ nào ngày trước.

Vừa nhìn thấy em trai mình, đôi mắt anh ta lập tức đỏ ngầu:

“Anh cướp vợ tôi thì thôi đi, bây giờ còn muốn cướp luôn cổ phần của tôi à?!”

Tống Thời Khiêm đứng chắn trước mặt tôi, giọng lạnh như băng:

“Đừng quên, là cậu tự tay vứt bỏ cô ấy vì Lâm Thanh Dao.

Còn cổ phần, đó là quyết định của ba mẹ.”

Lúc này, Tống Thời Cẩm mới chú ý đến tôi.

Anh ta khụy gối phịch xuống sàn, đôi mắt hoảng loạn như kẻ mất trí:

“Chiêu Chiêu…”

Anh ta tự vả thật mạnh một cái, âm thanh vang vọng cả hành lang.

“Tôi sai rồi… tôi thật sự biết mình sai rồi…”

Má anh ta sưng đỏ rực, nhưng vẫn giơ tay định đánh tiếp.

Tôi lùi lại một bước, dứt khoát giơ chân đá mạnh vào vai anh ta:

“Tránh ra.”

Anh ta ngã xuống đất, rồi lại bò dậy, ôm lấy ống quần tôi, giọng nghẹn lại:

“Xin em… cho anh thêm một cơ hội được không? Anh chẳng cần gì hết… chỉ cần em thôi…”

Tôi lạnh mặt, bấm nút gọi bên thang máy:

“Bảo vệ, ở đây có người quấy rối.”

Hai nhân viên bảo vệ nhanh chóng chạy đến, kéo anh ta đi.

Khi bị lôi ra, anh ta vẫn vùng vẫy gào lên, ánh mắt gần như điên dại:

“Chiêu Chiêu! Nhìn tôi đi! Tôi yêu em hơn anh ta mà!”

Tôi không đáp, chỉ quay người bước vào văn phòng Tống Thời Khiêm.

Sau đó không lâu, tôi công khai tin kết hôn trên mạng xã hội.

Khi phóng viên hỏi tôi: “Cô thích điều gì nhất ở Tống tổng?”

Tôi nhìn thẳng vào ống kính, khẽ mỉm cười:

“Đôi mắt của anh ấy, đặc biệt là cách anh ấy nhìn tôi.”

Không ngờ, câu nói đó lại trở thành nỗi ám ảnh của Tống Thời Cẩm.

Tại tiệc gia đình nhà họ Tống, khi tôi khoác tay Tống Thời Khiêm bước vào, tôi lập tức nhận ra anh ta đã thay đổi.

Đôi mắt một mí quen thuộc giờ đã biến thành hai mí sâu rõ, mí mắt còn sưng đỏ.

Sau buổi tiệc, anh ta chặn tôi lại trong vườn, giọng khàn khàn:

“Chiêu Chiêu…” Anh ta chỉ vào mắt mình, cười gượng gạo.

“Bây giờ anh cũng giống anh trai anh rồi. Em xem, hai mí, là kiểu em thích nhất mà…”

Tôi sững người, rồi cơn buồn nôn dâng lên tận cổ.

Thì ra, anh ta đã phẫu thuật thẩm mỹ chỉ vì một câu nói của tôi.

“Tống Thời Cẩm,” tôi lùi lại, ánh mắt lạnh lẽo, “anh khiến tôi thấy… ghê tởm.”

Nụ cười trên mặt anh ta đông cứng lại, giọng run rẩy:

“Chiêu Chiêu, anh có thể biến thành bất kỳ hình dạng nào em thích…”

“Vấn đề,” tôi cắt ngang, “chưa bao giờ là đôi mắt.”

Tôi chỉ vào ngực mình.

“Là ở đây, trái tim anh, từ lâu đã hỏng rồi.”

Ngay lúc đó, giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên từ phía sau:

“Chiêu Chiêu, đến giờ cắt bánh rồi.”

Tôi quay lại, nắm lấy bàn tay ấm áp của Tống Thời Khiêm,

bước đi mà không hề ngoảnh lại.

9

Nửa năm sau, hôn lễ của tôi và Tống Thời Khiêm diễn ra đúng như dự định.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị trao nhẫn, cửa sảnh tiệc bất ngờ bị đẩy tung ra.

“Hai người không thể kết hôn!”

Tống Thời Cẩm lao vào, quần áo xộc xệch, đôi mắt đỏ ngầu.

Phía sau anh ta là Lâm Thanh Dao trong bộ dạng nhếch nhác, tóc rối, mặt tái nhợt, cả hai trông như vừa cãi vã dữ dội.

Cả khán phòng rộ lên tiếng xôn xao.

Ánh mắt Tống Thời Khiêm chợt lạnh đi, anh giơ tay ra hiệu cho bảo vệ.

Nhưng Tống Thời Cẩm lại chạy thẳng lên bục lễ, nhìn tôi chằm chằm như kẻ tuyệt vọng:

“Chiêu Chiêu! Chồng em rõ ràng là anh! Em không thể gả cho anh ấy được!”

Tôi nhìn anh ta, giọng điềm tĩnh mà lạnh lẽo:

“Tống Thời Cẩm, tôi sắp làm đám cưới rồi mà anh còn đến quấy rối? Anh điên đủ chưa?”

“Anh không điên!” Anh ta gào lên, giọng khàn khàn.

“Nửa năm qua ngày nào anh cũng hối hận! Lâm Thanh Dao lừa anh! Cô ta chưa từng yêu anh, cô ta chỉ cần tiền thôi!”

Nghe thế, Lâm Thanh Dao lập tức hét lên, giọng the thé:

“Tống Thời Cẩm! Anh nói bậy cái gì thế hả? Chính anh mới đáng khinh! Lễ cưới còn chưa xong đã vứt bỏ người ta, giờ lại đổ tội cho tôi?!”

Hai người cãi vã ầm ĩ, chẳng khác nào một màn kịch hạ màn giữa tiệc cưới, khiến khách khứa bàn tán không ngừng.

Tống Thời Khiêm nắm micro, khóe môi khẽ nhếch:

“Bảo vệ, mời hai vị khách quý này ra ngoài.

Đừng làm gián đoạn hôn lễ của tôi và vợ tôi.”

Ngay lập tức, bảo vệ tiến lên kéo họ đi.

Tống Thời Cẩm vùng vẫy, gào đến khản giọng:

“Chiêu Chiêu! Vì em mà anh chẳng cần thể diện nữa rồi! Em thật sự không thể quay lại nhìn anh một lần sao?!”

Tôi chẳng buồn đáp, cũng không quay đầu lại.

Chỉ mỉm cười với Tống Thời Khiêm:

“Tiếp tục chứ?”

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mu bàn tay tôi:

“Dĩ nhiên rồi.”

Sau đám cưới, cuộc sống của chúng tôi yên bình và hạnh phúc một cách giản dị.

Dù bận rộn, Tống Thời Khiêm vẫn luôn dậy sớm để nấu bữa sáng cho tôi, dù đêm trước có tăng ca đến tận khuya.

Tôi cười trêu:

“Tống tổng bây giờ ngay cả trứng ốp la cũng biết làm rồi à?”

Anh nhướng mày, nụ cười dịu dàng:

“Vì vợ anh, cái gì anh cũng có thể học.”

Còn bên kia, Tống Thời Cẩm và Lâm Thanh Dao thì mỗi ngày một sa sút.

Nghe nói anh ta bị gia đình hoàn toàn ruồng bỏ, toàn bộ cổ phần đều bị thu hồi,

phải sống dựa vào khoản quỹ ủy thác ít ỏi.

Lâm Thanh Dao thấy không còn lợi lộc, lập tức bám lấy một đại gia khác,

kết quả bị chính vợ người ta bắt gặp và đánh giữa phố,

bị bẽ mặt đến mức chẳng dám ngẩng đầu lên.

Một lần nọ, khi tôi và Tống Thời Khiêm đi mua sắm, tình cờ bắt gặp Tống Thời Cẩm.

Anh ta để râu lởm chởm, mắt trũng sâu, tay xách vài túi đồ rẻ tiền từ siêu thị.

Thấy chúng tôi, anh ta sững lại, như muốn bước tới nhưng rồi dừng lại giữa chừng.

Tống Thời Khiêm vòng tay qua eo tôi, bình thản đi lướt qua anh ta mà không buồn liếc nhìn.

Sau lưng, tôi nghe tiếng túi ni-lông rơi xuống đất, cùng một tiếng nghẹn ngào run rẩy.

Tối hôm đó, khi tôi vừa thay đồ xong, Tống Thời Khiêm ôm tôi từ phía sau,

cằm tựa lên vai, giọng khẽ khàng:

“Hôm nay vui không?”

Tôi quay lại, hôn lên khóe môi anh:

“Rất vui.”

Anh khẽ cười, ôm tôi chặt hơn:

“Vậy thì… ngày nào cũng sẽ như hôm nay.”

Tôi tựa đầu vào ngực anh, qua khung cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy sao.

Có những người,

một khi đã bỏ lỡ, thì mãi mãi chẳng thể quay lại.

Còn có những người,

từ khoảnh khắc nắm tay,

đã định sẵn sẽ cùng tôi đi hết cả đời.

[Toàn văn hoàn]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)