Chương 8 - Khi Đại Ca Mê Nheo
15
“Phía khoa muốn dìm chuyện này xuống.”
“Ai cũng biết em học hành chăm chỉ. Nên hiện tại ban giám hiệu đang tìm cách xử lý. Hiệu trưởng bảo khoan đừng nói cho em, sợ ảnh hưởng đến tinh thần.”
“Chỉ sợ không dìm được lâu nếu bên tố cáo cố tình tạo dư luận.”
Tôi cố gắng nắm bắt toàn bộ thông tin từ giáo vụ.
Suốt cả tuần tôi vùi đầu trong thư viện, chuẩn bị tài liệu minh oan.
Tối thứ Bảy, khi mọi người đang lướt diễn đàn…
Một bài đăng đột nhiên bị đẩy lên hot nhất.
Bạn cùng phòng vẻ mặt nghiêm trọng gọi tôi dậy:
“Cậu mau nhìn diễn đàn đi!”
Tiêu đề bài viết:
【Tôi tố cáo công khai — Thẩm Chiêu Nguyệt làm giả điểm, đạo văn, có quan hệ mờ ám để giành suất bảo lưu cao học.】
【Một sinh viên chỉ được trợ cấp 1.500 tệ/tháng, sao lại dùng túi hàng hiệu, điện thoại Apple đời mới nhất?】
【Những hành vi đó đủ chứng minh cô ta có mối quan hệ không trong sáng. Một người đạo đức kém như vậy không xứng đáng nhận suất bảo lưu.】
Tôi kéo xuống xem phần thông tin người tố cáo.
Tên thật, căn cước — là người ít nói nhất trong ký túc xá của tôi.
Bạn cùng phòng nhìn về giường của cô ta, khinh bỉ nhổ một cái:
“Xui xẻo thật sự. Đâm sau lưng còn tệ hơn hoa khôi nữa.”
“Đặt lên bàn cân thì tự dưng thấy hoa khôi cũng… bình thường phết.”
Quả nhiên, Giang Dật nói đúng — chắc phải dọn ra ngoài sống thôi.
“Những người xung quanh đều biết cậu cố gắng thế nào.”
“Mà mấy cái đơn hàng ẩn danh kia cũng không phải do cậu mua.”
“Cô ta còn dám dựng chuyện bôi nhọ cậu. Ghê tởm thật.”
Tôi liếc nhìn góc phòng nơi các gói hàng vẫn còn chưa bóc.
Sau một đêm lan truyền, chuyện đã rầm rộ khắp trường.
Giáo vụ lại nhắn cho tôi:
“Có thể phải tạm thu hồi suất bảo lưu của em để chờ điều tra làm rõ.”
“Nếu em bị loại, thì bạn cùng phòng kia sẽ là người được xếp lên thay thế.”
Vừa đọc xong tin nhắn, tôi không do dự, lập tức gửi hết tài liệu chứng minh mình vô tội đã chuẩn bị sẵn.
Tôi vốn không muốn mọi chuyện đi xa đến vậy.
Nhưng tôi vẫn đính kèm thêm ảnh chụp màn hình tin nhắn gian lận thi cử của cô ta trong kỳ thi cuối kỳ.
Tôi trực tiếp tag cô ta trên diễn đàn:
【@Lý Thanh Thanh, đây là bằng chứng tôi đã chuẩn bị. Không biết bạn có đủ khả năng chứng minh lời mình nói không?】
【Hay bạn chỉ giỏi bẻ lái dư luận?】
Tôi vừa đăng lên.
Ngay sau đó…
Giang Dật trích dẫn bài viết của tôi, rồi đăng liền mấy chục ảnh hóa đơn mua hàng.
【Xin lỗi nhé, túi xách, điện thoại là tôi mua.】
【Tôi mua quà cho bạn gái mình thì có gì sai?】
16
Tôi bấm vào ảnh Giang Dật đăng.
Gần như món nào cũng là những thứ tôi từng thả tim, từng thích một thời gian.
Và anh ấy mua hết cho tôi.
Vài ngày nay vì bận chuyện này, tôi lơ luôn cả anh ấy.
Tôi gửi cho anh ấy một sticker: “Tủi thân.jpg”
Giang Dật lập tức trả lời:
“Hu hu hu hu vợ ơi cuối cùng em cũng trả lời tin nhắn của anh rồi!”
“Anh biết mà, không phải em hết thích anh đâu, chỉ là phiền chuyện này thôi!”
Tôi: “Xoa đầu.jpg”
Dư luận lập tức xoay chiều 180 độ.
Chiêu này của Lý Thanh Thanh đúng là thâm độc thật.
Muốn dùng dư luận để bịt miệng tôi, để mọi người không nghe được lời giải thích của tôi, khiến tôi bị biến thành kẻ câm lặng giữa bão tố.
Nhưng dạo gần đây tôi đang là cái tên hot nửa bầu trời.
Mức độ quan tâm cao như vậy, sao có thể bịt được miệng tôi chứ?
Chỉ tự đẩy bản thân vào hố lửa mà thôi.
Hôm sau, ban giám hiệu gọi tôi lên trao đổi.
Tôi lạnh lùng nhìn Lý Thanh Thanh đang khóc lóc ôm lấy tôi cầu xin:
“Nguyệt Nguyệt, tớ chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến thôi…”
“Bình thường tụi mình quan hệ tốt như vậy, cậu còn hay mời tớ ăn nữa mà… Chắc chắn cậu sẽ tha thứ cho tớ, đúng không?”
Tôi dứt khoát gạt tay cô ta ra:
“Tôi không hòa giải.”
“Xin trường xử lý nghiêm túc.”
Một tuần sau, Lý Thanh Thanh bị buộc thôi học.
Khi nhận được tin tức làm người ta hả lòng hả dạ ấy,
Cố Nhiên nhắn cho tôi một tin:
“Xuống dưới đi.”
Cố Nhiên đứng cạnh chiếc siêu xe của mình.
“Không phải tôi bảo cậu ăn mặc đẹp rồi hẵng xuống sao?!”
Nhìn tôi mặc đồ ngủ Hello Kitty và đi dép tổ ong đứng trước mặt,
Cố Nhiên suýt trầm cảm tại chỗ.
“Cậu định mặc thế này thật à?!”
Tôi giơ hình Hello Kitty trước mặt anh ta:“Thì sao, dễ thương mà?”
“Thế cũng đừng phối với cái đôi dép tổ ong to đùng đó chứ!!!”
Cố Nhiên phát điên, bất lực nhét tôi vào ghế phụ.
Khi anh ấy chở tôi đến bãi biển,tôi mới phát hiện có gì đó là lạ.
Vừa mở cửa xe xuống —trên bầu trời ven biển đang rực sáng những chùm pháo hoa lấp lánh.
Lần này đến lượt tôi phát hoảng:
“Gì vậy?! Anh không nói là trang trọng thế này đâu đó!!”
“Muộn rồi.”
Cố Nhiên đẩy tôi về phía bóng dáng đang ngồi trên bãi cát.
Giang Dật đang ngồi trên chiếc ghế cao, ôm đàn guitar trong tay.
Thấy tôi từng bước tiến lại gần,
anh ấy khẽ gảy dây đàn,
giọng hát nhẹ nhàng hòa vào tiếng gió biển:
“Có lẽ là trong giấc mơ,” “Có lẽ là khi thấy nụ cười của em,” “Có lẽ là khi em gọi tên anh,”“Ngay khoảnh khắc ấy, anh rung động.” “Anh bắt đầu rung động…”
Đôi mắt Giang Dật như có vì sao trong đó.
Tôi đứng trước mặt anh ấy.
Giai điệu tan vào gió biển.
Anh ấy hơi căng thẳng, ôm bó hoa bên cạnh đưa cho tôi.
Trên bó hoa là chìa khóa xe Porsche và sổ đỏ căn hộ màu đỏ tươi.
“Chẳng phải người ta nói, yêu đương nên bắt đầu bằng một bó hoa sao?”
Tôi cười mỉm gật đầu.
Giang Dật lập tức quay đầu đi, che mặt.
Dòng bình luận bùng nổ:
【Nữ chính: mỉm cười. Giang Dật: chiêu này đỉnh thật.】
【Tỏ tình mà tặng luôn cả xe Porsche và nhà cao tầng view sông, tôi chịu không nổi nữa… Có sự kiện nào tương tự không, tôi cũng muốn tham gia!】
【Tác giả đừng dừng ở đây nha, cho tôi 3000 chữ ngoại truyện nữa đi màaaa!!!】
Giang Dật khẽ chửi một tiếng:
“Đệch, sao em lại có thể xinh đến mức này chứ…”
Tôi cúi đầu nhìn lại mình — áo ngủ rộng thùng thình, dép tổ ong, mặt mộc.
Cười càng tươi hơn.
Giang Dật mặt đỏ bừng, quay lại nhìn tôi:
“Thẩm Chiêu Nguyệt.”
“Ừ?”
“Anh có một mối tình muốn bắt đầu với em.”
“Em đồng ý chứ?”
Ngay khoảnh khắc Giang Dật dứt lời,bầu trời rực sáng pháo hoa đủ màu,ánh sáng phản chiếu trong mắt hai người chúng tôi.
Tim tôi đập thình thịch như đánh trống.
“Em đồng ý.”
【Toàn văn kết thúc】