Chương 5 - Khi Cuộc Hôn Nhân Đổ Vỡ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Đúng đó, Thẩm Mộ Lê là con gái một của nhà họ Thẩm. Nếu mất cuộc hôn nhân này, cậu ở nhà họ Giang sẽ chẳng dễ sống đâu.”

“Trước kia đã có không ít người muốn theo đuổi cô ấy rồi. Nếu cậu không cần, thì bọn này sẽ không khách sáo đâu.”

Giang Chu bật cười khẩy:

“Không phải các cậu từng nói Thẩm Mộ Lê nhạt nhẽo, vô vị sao? Giờ định chơi đồ thừa của tôi chắc?”

“Thì sao nào! Người ta là tài nữ chính hiệu của Đại học G. Chỉ riêng đơn hàng công ty Thế Giới này thôi, cũng đủ để nhà họ Thẩm đứng trên tất cả. Chỉ có kẻ ngốc mới bỏ rơi cô ấy!”

Trong lòng Giang Chu càng thêm bực dọc. Anh ta uống ực một hơi, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt cô, khiến cơn tức càng thêm dâng trào.

Nhưng đồng thời, trước mắt anh ta lại như hiện ra bóng dáng của cô.

Giang Chu lắc đầu. Nực cười! Thẩm Mộ Lê sao có thể đến nơi như thế này?

Thế nhưng, giây tiếp theo, anh ta sững sờ.

Người đó thật sự là Thẩm Mộ Lê!

Là Thời Phương kéo tôi đến bar giải sầu sau khi nghe chuyện ly hôn.

Cô ấy ôm vai tôi cười nói:

“Cậu xem kìa, mấy gã đàn ông trên đó, chỉ cần có tiền là sẽ lao đến nịnh nọt cậu. Mất Giang Chu, cậu có thể có cả một khu rừng!”

Tôi ngồi trên sofa trong phòng riêng, nhìn nam người mẫu đang lắc lư hết mình trước mặt, trong lòng thoải mái hơn nhiều, chẳng còn chút nào muốn sống dở chết dở.

Giang Chu có thể tìm con gái bảo mẫu, vậy thì tùy anh ta. Tôi tất nhiên cũng sẽ chọn cho mình một người vừa mắt.

Tôi nhìn người mẫu trước mặt, vô thức đưa tay ra.

Anh ta lập tức hiểu ý, tiến sát lại gần.

Uống thêm mấy ly, Thời Phương ôm vai tôi, trêu chọc:

“Muốn thử không? Ở đây chất lượng bảo đảm hơn Giang Chu nhiều!”

Lời vừa dứt, sau lưng liền vang lên một giọng nói nghiến răng nghiến lợi:

“Thẩm Mộ Lê, cô nóng lòng muốn ly hôn với tôi như vậy, là vì đã để mắt đến đám đàn ông này đúng không?!”

Tôi quay đầu lại, cứ ngỡ mình nhìn nhầm. Nhưng khi thấy rõ gương mặt Giang Chu, tôi mới nhận ra đúng thật là anh ta. Đúng là xui xẻo!

Ánh mắt chán ghét của tôi khiến anh ta như bị đâm một nhát vào lòng.

“Thẩm Mộ Lê, sao em lại đến nơi thế này?”

“Đi theo dõi tôi à?”

Tôi hít sâu một hơi, khẽ ho:

“Sao? Tôi đến để thư giãn cũng không được à?”

Thời Phương bĩu môi:

“Đừng tự đề cao bản thân thế, ai rảnh mà theo dõi anh cơ chứ!”

Anh ta tiến lại, nắm chặt cổ tay tôi:

“Bất kể em nói gì với mẹ tôi, tôi sẽ không quay đầu lại đâu!”

Tôi giật mạnh tay, gằn giọng:

“Vậy sao? Tốt nhất anh hãy làm được như lời, tránh xa tôi ra!”

Tôi rút khăn giấy, cẩn thận lau cổ tay vừa bị anh ta chạm qua Giang Chu tức đến run người.

“Được, rất tốt!”

Anh ta quay người bỏ đi.

Thời Phương lắc đầu khinh bỉ:

“Ra vẻ cái gì chứ! Con nhỏ bảo mẫu đó đi nước ngoài cũng chẳng yên phận, anh ta tưởng mình là người duy nhất chắc?”

“Thôi, đừng nói nữa, nói với anh ta làm gì.”

Tôi kéo bạn mình lại, không cho cô ấy nói thêm. Nhưng những lời kia, Giang Chu lại nghe rõ rành rành.

Anh ta bị một đứa con gái nhà bảo mẫu dắt mũi xoay vòng vòng. Rồi đến lúc biết sự thật, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục gì hay ho.

Từ sau khi tôi nộp đơn ly hôn, Lương Nguyệt cố ý gửi cho tôi không ít thứ–ảnh chụp, video họ ở bên nhau, còn cả giao dịch chuyển khoản với những con số 520, 1314.

Mục đích của cô ta chỉ có một: ép tôi sớm ly hôn với Giang Chu, để cô ta lên thay thế.

Còn tôi, sau khi buông tay, cũng bắt đầu lựa chọn đối tượng liên hôn tiếp theo.

Điều kiện duy nhất: không bao giờ dính vào những chuyện lằng nhằng kiểu này nữa.

Thân phận con gái một của nhà họ Thẩm vốn đã đủ nặng giá trị. Lịch hẹn ăn tối cùng tôi của đám đàn ông đã xếp kín đến tận tháng sau.

Trong số đó, Hạ Tiêu là người sốt sắng nhất.

Khi mời tôi đi ăn, anh ta mang theo cả hợp đồng, thái độ đầy thành ý:

“Thẩm Mộ Lê, anh thật lòng với em. Anh không nói mấy lời sáo rỗng. Đây là cổ phần công ty của anh, tiền gửi tiết kiệm của anh. Chỉ cần em gật đầu, tất cả đều là của em.”

Tôi thoáng bất ngờ, vừa định nhìn kỹ, thì Giang Chu đã xuất hiện.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi kéo tôi rời bàn ăn.

“Thẩm Mộ Lê, em thật sự nóng lòng như thế sao? Tôi với em còn chưa ly hôn đấy!”

Tôi hất tay anh ta ra:

“Anh với tôi chưa ly hôn, cũng chẳng cản được anh lăn lộn trên giường với Lương Nguyệt!”

Sắc mặt Giang Chu đen lại, lắp bắp:

“Anh… khi đó chỉ là uống say thôi.”

“Thế nên, nếu tin anh ngoại tình lộ ra, cổ phiếu nhà họ Giang còn giữ nổi không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)